Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/74

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 304 —

em liền rút gươm ngừng ngựa, đễ coi chúng nó làm gì.

Tướng Tây-sơn thấy Nguyển-hữu-Thoại thì biết mặt, bèn kêu lớn mà nói rằng:

— Nguyễn-hữu-Thoại ngươi muốn băng theo ngã nầy qua Xiêm mà cầu binh cứu viện, song sự ấy chúng ta đã biết rồi, vậy thì ngươi chẵng cần nhọc công vô ích, vì ngươi không thế gì qua khỏi đèo nầy. Vậy ta khuyên ngươi hãy về đầu chúa ta là Tây-sơn Nguyễn-Nhạc, thì ngươi sẽ đặng lộc trọng quyền cao, và cái chức tướng quân ngươi sẻ có trong tay, nếu ngươi là người thức thế tri thời, thì lựa chúa mà thờ, ta không cần nói nhiều, xin ngươi tự liệu, còn như ngươi chẳng chịu nghe lời ta, thì dầu ngươi có tài độn địa thăng thiên, cũng không thế gì qua khõi cái đèo nầy cho được.

Nguyễn-hữu-Thoại nghe rồi liền trã lời cách khẵn khái rằng:

— Những lời người khuyến dụ đó, đễ mà khuyến dụ những đứa đê tiện tiểu nhơn, và những bọn tham ô tướng sỉ thì được, chớ như ta chẳng phải là kẽ tham phú phụ bần, và cũng chẳng phải người đồ danh háo lợi, lỗ tai ta không thèm nghe những lời phi lý, lương tâm ta chẳng hề ưa những tiếng phi ân ấy đâu, một hòn máu đõ trong trái tim ta, đối với chúa ta, vẩn hừng hực như mặt trời phía đông, chẵng hề phai lợt, dẩu mà tan xuơng nát thịt, ta cũng chẳng đổi dạ dời lòng, và ngươi phải biết rằng một đứng liệt sỉ trung thần, xưa nay chẵng khi nào chịu thờ hai chúa.