Tiếu lâm An Nam/Quyển thứ nhất/25
25. — Ông thầy chữa mắt
Có một chị con gái cấm cung, đến thì mà chửa có chồng. Một hôm, ngồi buồn, tẩn mẩn, lấy quả chuối nhét vào lỗ hỏm. Chẳng may quả chuối gãy đôi, một nửa mắc ngẵng ở trong, không lấy ra được; bí tiểu-tiện! mấy hôm chẳng dám ăn uống gì cả. Lo sợ quá, không biết làm sao được, mới nhỏ to nói thật sự tình với vú già rằng:
— Bây giờ tôi đã trót nhỡ như thế, thì vú xem ai có cách gì chữa được, tìm hộ tôi.
— Có phải vậy, để tôi đi ra phố xem.
— Ừ, vú cố giúp tôi.
Vú già vâng nhời ra đi.
Nguyên ở cách đấy mấy phố, có một ông thầy chữa mắt giỏi lắm, xưa nay đã có tiếng; trước cửa thường treo cái biển vẽ một con mắt. Chẳng may hôm ấy thằng người nhà đem biển treo ngược, hóa ra con mắt giọc.
Vú già kia đi đến đấy, trông thấy biển, chắc rằng nhà ông thầy mình đi tìm đấy rồi; mừng lắm, mới vào thưa rằng:
— Thưa thầy, cô tôi đau mấy hôm nay, không ăn không uống gì được. Cho tôi lại đón thầy, mời thầy đến chữa hộ.
Nói đau thôi, chứ cũng không có nói đau ở đâu, bởi vì bụng nghĩ rằng nói thế ông thầy tự khắc hiểu; mà ông thầy cũng tưởng cô nó đau mắt, cho nên mới nói rằng:
— Cha, chả! đau đến nỗi không ăn không uống được kia à? Thế thì nặng lắm! Có khi phải đánh mới xong! Vú cứ về trước đi, để tôi sắp đồ sắp thuốc, rồi tôi lại ngay.
Vú già về nói cho cô mừng. Một nhát, ông thầy đến. Cô ả thẹn, nằm ở trong buồng, đóng kín mít cửa; tối om. Lúc ông thầy vào, thấy tối, lại khen:
— Ừ được, kín thế này thì đỡ nắng, đỡ gió, và cũng không chói... Nào, đau thế nào cho tôi xem!
Cô ả giạng háng ra. Ông thầy lấy tay xờ, rồi kêu lên rằng:
— Chết chửa! đau từ bao giờ mà sưng húp lên thế này?... Sao lại không cho gọi tôi trước, để đến bây giờ mộng thịt lồi lên như thế này, mới cho gọi tôi?... Giả thử để chậm một hôm nữa thì có giời chữa!
Vội vàng lấy gừng muối, thè lưỡi đánh mộng; thấy thối, lại kêu:
— Giời ơi! thế nào mà để thối ra rồi mới cho gọi người ta?
Cô ả gây gây buồn buồn, nhịn không được, bật cười mạnh quá, băng cả chuối và vãi cả đái ra.
Ông thầy thấy thế, tưởng rằng đánh mạnh quá, nổ con ngươi, vỡ nước ra; sợ lắm, ù té chạy mất. Hốt hơ, hốt hoảng về nhà bảo đày tớ cất ngay biển đi, kẻo nó đến nó bắt đền thì chết. Ai hỏi xin thuốc cũng chối, không bán và không chữa cho ai nữa.
Cách ba hôm sau, cô ả cho vú già mang buồng cau lại tạ thầy.
Vú già đem cau đến, ông thầy tưởng nó đến bắt đền, vội vàng chối rằng:
— Không, nhà tôi có chữa chạy gì cho ai đâu?
— Thưa thầy, thầy quên. Thầy mới lại chữa cho cô tôi hôm nọ, bây giờ cô tôi khỏi cả rồi, sai tôi đem cau lại tạ thầy đây mà!
Ông thầy bấy giờ mới chắc là nó đã khỏi thật; hỏi rằng:
— Thế à? khỏi cả rồi à?...
— Vâng, cô tôi khỏi cả, như cũ rồi.
— Khỏi cả, như cũ rồi à?...
— Vâng, cô tôi đã đi đái được rồi...
Ông thầy giật mình:
— Sao lại đi đái??
— Phải, trước bí, không đi được, bây giờ nhờ thầy chữa khỏi, cô tôi.....
Ông thầy giãy nảy người ra, mới nghĩ rằng:
— Thôi chết, l.... rồi!!!
Vội vàng khạc nhổ, gọi lấy nước xúc miệng váng cả nhà lên.