Ê-phê-sô/5

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
(Đổi hướng từ Ê-phê-sô/Chương 5)
Ê-phê-sô của Phaolô thành Tarsus, do Phan Khôi dịch
Đoạn 5

Sự yêu-thương, thánh-sạch, và sự khôn-khéo của con-cái Đức Chúa Trời

51 Vậy anh em hãy trở nên kẻ bắt chước Đức Chúa Trời như con-cái rất yêu-dấu của Ngài; 2 hãy bước đi trong sự yêu-thương, cũng như Đấng Christ đã yêu-thương anh em, và vì chúng ta phó chính mình Ngài cho Đức Chúa Trời làm của dâng và của tế-lễ, như một thức hương có mùi thơm.

3 Phàm những sự gian-dâm, hoặc sự ô-uế, hoặc sự tham-lam, cũng chớ nên nói đến giữa anh em, theo như cách xứng-đáng cho các thánh-đồ. 4 Chớ nói lời tục-tỉu, chớ giễu-cợt, chớ giả-ngộ tầm-phào, là những đều không đáng, nhưng thà cảm-tạ ơn Chúa thì hơn. 5 Vì anh em phải biết rõ rằng kẻ gian-dâm, ô-uế, tham-lam, tức là kẻ thờ hình-tượng, không một kẻ nào được dự phần kế-nghiệp của nước Đấng Christ và Đức Chúa Trời. 6 Đừng để cho ai lấy lời giả-trá phỉnh-dỗ anh em; vì ấy là nhơn những đều đó mà cơn thạnh-nộ của Đức Chúa Trời giáng trên các con bạn-nghịch. 7 Vậy, chớ có thông-đồng đều chi với họ hết.

8 Vả, lúc trước anh em đương còn tối-tăm, nhưng bây giờ đã nên người sáng-láng trong Chúa. Hãy bước đi như các con sáng-láng; 9 vì trái của sự sáng-láng ở tại mọi đều nhơn-từ, công-bình và thành-thật. 10 Hãy xét đều chi vừa lòng Chúa, 11 và chớ dự vào công-việc vô-ích của sự tối-tăm, thà quở-trách chúng nó thì hơn; 12 vì dầu nói đến đều mà những người đó làm cách kín-giấu, cũng đã là hổ-thẹn rồi. 13 Nhưng hết thảy mọi sự đã bị quở-trách đều được tỏ ra bởi sự sáng; phàm đều chi đã tỏ ra thì trở nên sự sáng vậy. 14 Cho nên có chép rằng: Ngươi đương ngủ, hãy thức, hãy vùng dậy từ trong đám người chết, thì Đấng Christ sẽ chiếu sáng ngươi.

15 Vậy, hãy giữ cho khéo về sự ăn-ở của anh em, chớ xử mình như người dại-dột, nhưng như người khôn-ngoan. 16 Hãy lợi-dụng thì-giờ, vì những ngày là xấu. 17 Vậy chớ nên như kẻ dại-dột, nhưng phải hiểu rõ ý-muốn của Chúa là thế nào. 18 Đừng say rượu, vì rượu xui cho luông-tuồng; nhưng phải đầy-dẫy Đức Thánh-Linh. 19 Hãy lấy ca-vịnh, thơ-thánh, và bài hát thiêng-liêng mà đối-đáp cùng nhau, và hết lòng hát mừng ngợi-khen Chúa. 20 Hãy thường thường nhơn danh Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta, vì mọi sự tạ ơn Đức Chúa Trời, là Cha chúng ta.

21 Hãy kính-sợ Đấng Christ mà vâng-phục nhau.

Bổn-phận vợ chồng đối với nhau

22 Hỡi kẻ làm vợ, phải vâng-phục chồng mình như vâng-phục Chúa, 23 vì chồng là đầu vợ, khác nào Đấng Christ là đầu Hội-thánh, Hội-thánh là thân-thể Ngài, và Ngài là Cứu-Chúa của Hội-thánh. 24 Ấy vậy, như Hội-thánh phục dưới Đấng Christ, thì đờn-bà cũng phải phục dưới quyền chồng mình trong mọi sự.

25 Hỡi người làm chồng, hãy yêu vợ mình, như Đấng Christ đã yêu Hội-thánh, phó chính mình vì Hội-thánh, 26 để khiến Hội nên thánh sau khi lấy nước rửa và dùng Đạo làm cho Hội tính-sạch, 27 đặng tỏ ra Hội-thánh đầy vinh-hiển, không vết, không nhăn, không chi giống như vậy, nhưng thánh-sạch không chỗ trách được ở trước mặt Ngài. 28 Cũng một thể ấy, chồng phải yêu vợ như chính thân mình. Ai yêu vợ mình thì yêu chính mình vậy. 29 Vì chẳng hề có người nào ghét chính thân mình, nhưng nuôi-nấng săn-sóc nó như Đấng Christ đối với Hội-thánh, 30 vì chúng ta là các chi-thể của thân Ngài. 31 Vậy nên người đờn-ông phải lìa cha mẹ mà dính-díu với vợ mình, hai người cùng nên một thịt.[1] 32 Sự mầu-nhiệm ấy là lớn, tôi nói về Đấng Christ và Hội-thánh vậy. 33 Thế thì mỗi người trong anh em phải yêu vợ mình như mình, còn vợ thì phải kính chồng.

  1. Sáng-thế ký 2: 24.