Giới am bán gian khả dung tất,
Ngột ngột đằng đằng tự độ nhật.
Bách điểu bất lai xuân trú nhàn,
Tiêu thiên tứ bích chân vô vật.
Vật nhược vô trần bích bất lập,
Mê lư giới tử tòng hà nhập.
Thùy nhân thứ phá giới am trung,
Thất lộ tiện sử thiên ma khấp.
Cơ lai bão khiết phạn nhất bát,
Thanh thủy mãn bình khả tiêu khát.
Đằng sàng chẩm thượng trác ngọ miên,
Chính thị cá trung chân khoái hoạt.
Kinh dã bất khan Phật bất nghĩ,
Y nhãn hà vi kim tiết quý.
Khách lai vấn cập bản lai nhân,
Nhận khán y tiền hoàn bất thị.
Hưu hưu ngoại mịch khổ thi công,
Phất phất tị khổng cổ kim đồng.
Giới am tất cánh vô kỳ vật,
Chỉ ma mi hoành tị trực ông.
Nửa gian am cỏ chỉ đủ chứa đôi chân,
Khi lặng lẽ, khi lâng lâng tự sống qua ngày.
Trăm loài chim chẳng đến, ngày xuân thong thả,
Bốn vách quạnh quẽ, thật không có vật gì.
Nếu vật không có bụi bặm thì bức vách này cũng không đứng vững,
Và những vật rất nhỏ nhiều vô hạn kia từ đâu mà vào?
Ai mà nhìn rõ được ở trong am cỏ này,
Vì lạc đường mà con ma trời phải khóc.
Lúc đói, no nê một bát cơm,
Nước trong đầy bình đủ giải cơn khát.
Trên chiếc gối ở giường mây, đánh giấc ngủ trưa,
Chính là sung sướng thật sự ở trong cái đó.
Kinh cũng chẳng xem, Phật cũng chẳng nghĩ tới,
Chữa con mắt làm chi vì bột vàng rất đắt.
Khách đến hỏi về con người trước đây,
Nhận xét ra vẫn không giống như người thuở trước.
Thôi đi! Cứ cặm cụi tìm ở bên ngoài chỉ thêm vất vả,
Lỗ mũi phập phồng thở thì xưa nay đều giống nhau.
Trong am cỏ, rốt cuộc không có vật gì lạ,
Chỉ có ông mày ngang mũi thẳng này thôi.