II Cô-rinh-tô/11

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

Chức sứ-đồ của Phao-lô sánh với chức sứ-đồ giả

111 Ôi! Chớ chi anh em dung-chịu sự dồ-dại của tôi một ít! Phải, anh em nên dung-chịu. 2 Vì về anh em, tôi rất sốt-sắng như sự sốt-sắng của Đức Chúa Trời, bởi tôi đã gả anh em cho một chồng mà thôi, dâng anh em như người trinh-nữ tinh-sạch cho Đấng Christ. 3 Nhưng tôi ngại rằng như xưa Ê-va bị cám-dỗ bởi mưu-chước con rắn kia, thì ý-tưởng anh em cũng hư đi, mà dời-đổi lòng thật-thà tinh-sạch đối với Đấng Christ chăng. 4 Vì nếu có người đến giảng cho anh em một Jêsus khác với Jêsus chúng tôi đã giảng, hoặc anh em nhận một Thánh-Linh khác với Thánh-Linh anh em đã nhận, hoặc được một Tin-lành khác với Tin-lành anh em đã được, thì anh em chắc dung-chịu! 5 Nhưng tôi tưởng rằng dầu các sứ-đồ ấy tôn-trọng đến đâu, tôi cũng chẳng thua-kém chút nào. 6 Về lời nói, tôi dầu là người thường, nhưng về sự thông-biết, tôi chẳng phải là người thường: đối với anh em, chúng tôi đã tỏ đều đó ra giữa mọi người và trong mọi sự.

7 Tôi đã rao-giảng Tin-lành của Đức Chúa Trời cho anh em một cách nhưng-không, hạ mình xuống cho anh em được cao lên, vậy thì tôi có phạm lỗi gì chăng? 8 Tôi đã nhận lương-hướng, vét lấy của Hội-thánh khác đặng giúp việc anh em. 9 Khi tôi ở cùng anh em, gặp phải lúc thiếu-thốn, thì không lụy đến ai cả; vì các anh em ở xứ Ma-xê-đoan đến, đã bù lại sự thiếu-thốn cho tôi. Không cứ việc gì, tôi đã giữ mình cho khỏi lụy đến anh em, tôi lại cũng sẽ giữ mình như vậy nữa. 10 Như chắc rằng sự chơn-thật của Đấng Christ ở trong tôi, thì trong các miền xứ A-chai không ai cất lấy sự tôi khoe mình đó được. 11 Sao vậy? Vì tôi không yêu anh em chăng? Đã có Đức Chúa Trời biết! 12 Song đều tôi làm, tôi còn làm nữa, để cất mọi mưu của kẻ tìm mưu, hầu cho trong những sự họ lấy mà khoe mình, chẳng có một sự nào trổi hơn chúng tôi được. 13 Vì mấy người như vậy là sứ-đồ giả, là kẻ làm công lừa-dối, mạo chức sứ-đồ của Đấng Christ. 14 Nào có lạ gì, chính quỉ Sa-tan mạo làm thiên-sứ sáng-láng. 15 Vậy thì những kẻ giúp việc nó mạo làm kẻ giúp việc công-bình cũng chẳng lạ gì; nhưng sự cuối-cùng họ sẽ y theo việc làm.

Việc làm và sự đau-đớn của Phao-lô

16 Tôi lại nói rằng: chớ có ai xem tôi như kẻ dại-dột; nếu vậy thì hãy nhận tôi như kẻ dại-dột, hầu cho tôi cũng khoe mình ít nhiều. 17 Đều tôi nói, là khi tôi lấy sự quả-quyết dường ấy mà khoe mình, thì chẳng phải nói theo Chúa, song như kẻ dại-dột vậy. 18 Bởi có nhiều người khoe mình theo xác-thịt, tôi cũng sẽ khoe mình. 19 Vì anh em là kẻ khôn-ngoan lại vui-mừng dung-chịu kẻ dại-dột. 20 Phải, anh em hay chịu người ta bắt mình làm tôi-tớ, hay là nuốt sống, hay là cướp-bóc, hay là tự-cao mà khinh-dể anh em, vả trên mặt anh em. 21 Tôi làm hổ-thẹn cho chúng tôi mà nói lời nầy, chúng tôi đã tỏ mình ra là yếu-đuối. Nhưng, ví bằng có ai dám khoe mình về sự gì — tôi nói như kẻ dại-dột — thì tôi cũng dám khoe mình.

22 Họ là người Hê-bơ-rơ phải chăng? Tôi cũng vậy. Họ là người Y-sơ-ra-ên phải chăng? Tôi cũng vậy. Họ là dòng-dõi của Áp-ra-ham phải chăng? Tôi cũng vậy. 23 Họ là kẻ hầu việc của Đấng Christ phải chăng? Ừ, — tôi nói như kẻ dại-dột, — tôi lại là kẻ hầu việc hơn! Tôi đã chịu khó-nhọc nhiều hơn, tù-rạc nhiều hơn, đòn-vọt quá chừng. Đòi phen tôi gần phải bị chết; 24 năm lần bị người Giu-đa đánh roi, mỗi lần thiếu một roi đầy bốn chục; 25 ba lần bị đánh đòn; một lần bị ném đá; ba lần bị chìm tàu. Tôi đã ở trong biển sâu một ngày một đêm. 26 Lại nhiều lần tôi đi đường, nguy trên sông-bến, nguy với trộm-cướp, nguy với giữa dân mình, nguy với dân ngoại, nguy trong các thành, nguy trong các đồng vắng, nguy trên biển, nguy với anh em giả-dối; 27 chịu khó chịu nhọc, lắm lúc thức đêm, chịu đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa-lồ. 28 Còn chưa kể mọi sự khác, là mỗi ngày tôi phải lo-lắng về hết thảy các Hội-thánh. 29 Nào có ai yếu-đuối mà tôi chẳng yếu-đuối ư? Nào có ai vấp-ngã mà tôi chẳng như nung như đốt ư?

30 Ví phải khoe mình, thì tôi sẽ khoe mình về sự yếu-đuối tôi. 31 Đức Chúa Trời là Cha Đức Chúa Jêsus, là Đấng đáng ngợi-khen đời đời vô-cùng, biết rằng tôi không nói dối đâu. 32 Ở thành Đa-mách, quan tổng-đốc của vua A-rê-ta giữ thành của người Đa-mách để bắt tôi. 33 Có người từ cửa-sổ dòng tôi xuống, bằng một cái giỏ, dọc theo lưng thành, ấy vậy là tôi thoát khỏi tay họ.