Bước tới nội dung

II Sa-mu-ên/11

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
(Đổi hướng từ II Sa-mu-ên/Chương 11)
II Sa-mu-ên của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 11

Chiến-trận cùng dân Am-môn

111 Qua năm mới, khi các vua thường ra tranh-chiến, Đa-vít sai Giô-áp cùng các tôi-tớ mình và cả đạo-binh Y-sơ-ra-ên đánh giặc; chúng cướp-phá xứ dân Am-môn và vây thành Ráp-ba. Nhưng vua Đa-vít ở lại Giê-ru-sa-lem.

Đa-vít phạm tội tà-dâm và tội sát-nhơn

2 Một buổi chiều kia, Đa-vít chổi dạy khỏi giường mình, đi dạo chơi trên nóc đền vua, bèn thấy một người nữ đương tắm; người nữ ấy rất là lịch-sự. 3 Đa-vít sai hỏi người nữ ấy là ai, thì người ta thưa rằng: Ấy là Bát-Sê-ba, con gái của Ê-li-am, vợ của U-ri, người Hê-tít. 4 Đa-vít sai người đem nàng đến. Nàng đến nhà vua và vua ngủ với nàng. Sau khi nàng làm cho sạch sự ô-uế mình, bèn trở về nhà. 5 Người nữ nầy thọ-thai, sai người tâu cùng Đa-vít rằng: Tôi có thai.

6 Đa-vít bèn truyền lịnh cho Giô-áp rằng: Hãy sai U-ri, người Hê-tít, đến cùng ta. Vậy, Giô-áp sai U-ri đến cùng Đa-vít. 7 U-ri đến, Đa-vít hỏi thăm về Giô-áp và đạo-binh có bình-an chăng, cùng chiến trận ra thể nào. 8 Đoạn, vua nói cùng U-ri rằng: Hãy đi xuống nhà ngươi và rửa chơn đi. Vậy, U-ri đi ra khỏi đền vua, có người đem theo người một của ăn nhà vua. 9 Nhưng U-ri không về nhà mình, ngủ tại cửa đền vua cùng các tôi-tớ vua. 10 Người ta thuật đều đó cho Đa-vít và nói rằng: U-ri không có đi xuống nhà người. Đa-vít hỏi U-ri rằng: Chớ thì ngươi chẳng đi đường trở về sao? Cớ sao không đi xuống nhà ngươi? 11 U-ri thưa cùng Đa-vít rằng: Hòm giao-ước, Y-sơ-ra-ên, và Giu-đa, vẫn ở dưới trại, Giô-áp, là Chúa tôi, luôn với các tôi-tớ chúa tôi đương hạ trại nơi đồng-trống, còn tôi lại vào nhà mình đặng ăn, uống, và ngủ cùng vợ mình sao? Tôi chỉ mạng sống và linh-hồn của vua mà thề rằng, tôi chẳng biết làm một sự như vậy! 12 Đa-vít nói cùng U-ri rằng: Hãy còn ở lại đây ngày nay, rồi mai ta sẽ sai ngươi đi. Vậy, U-ri ở lại tại Giê-ru-sa-lem ngày ấy và ngày sau. 13 Đoạn, Đa-vít vời người ăn uống tại trước mặt mình, và làm cho người say; nhưng chiều tối, U-ri đi ra ngủ trên giường mình với các tôi-tớ của người, chớ không có đi xuống nhà mình.

14 Sáng ngày mai, Đa-vít viết một cái thơ cho Giô-áp, và gởi nơi tay U-ri. 15 Người viết như vầy: Hãy đặt U-ri tại hàng đầu, nơi hiểm-nguy hơn hết của chiến-trận, rồi hãy rút ra xa người, để người bị đánh và chết đi. 16 Vậy, khi Giô-áp vây thành, bèn đặt U-ri tại chỗ đã biết có lính mạnh-bạo của thù-nghịch gìn-giữ. 17 Người trong thành kéo ra đánh Giô-áp, có mấy người trong bọn tôi-tớ Đa-vít ngã chết. U-ri, người Hê-tít, cũng chết. 18 Giô-áp bèn sai sứ-giả đến cùng Đa-vít đặng thuật cho người biết đầu-đuôi của sự chinh-chiến. 19 Và người truyền lịnh cho sứ-giả rằng: Khi ngươi đã thuật xong cho vua mọi đều đã xảy ra nơi chiến-trận, 20 nếu vua nổi giận nói cùng ngươi rằng: Cớ sao các ngươi đi tới gần quá đặng hãm thành vậy? Các ngươi há chẳng biết rằng người ta ở trên chót vách thành bắn tên xuống sao? 21 Xưa ai giết A-bi-mê-léc, con trai của Giê-rút-bê-sết? Há chẳng phải một người nữ ở trên chót vách thành ném một thớt cối xuống trên người làm cho người chết tại Tê-bết sao? Vì sao các ngươi đến gần vách thành như vậy? — thì bấy giờ ngươi sẽ tiếp rằng: U-ri, kẻ tôi-tớ vua, người Hê-tít, cũng chết nữa.

22 Như vậy, sứ-giả đi; khi người đến nơi, thuật cho Đa-vít biết mọi đều Giô-áp đã dặn người. 23 Sứ-giả tâu cùng Đa-vít rằng: Ban đầu những quân đó mạnh hơn chúng tôi, kéo ra đến ngoài đồng; nhưng chúng tôi đánh đuổi chúng nó đến cửa thành. 24 Các lính cầm cung ở trên vách thành có bắn những tôi-tớ vua, có vài người bị chết; U-ri, người Hê-tít, là tôi-tớ vua, cũng chết nữa. 25 Đa-vít đáp cùng sứ-giả rằng: Ngươi hãy nói cùng Giô-áp: Chớ lấy làm cực lòng quá về đều đó; gươm, khi giết kẻ nầy, khi giết kẻ khác. Hãy rán sức hãm thành và hủy-diệt nó đi. Còn ngươi hãy giục người vững lòng bền chí.

26 Khi vợ U-ri hay rằng chồng mình đã thác, thì than-khóc U-ri. 27 Khi đã mãn tang, Đa-vít sai vời nàng vào cung; nàng trở nên vợ người, sanh cho người một con trai. Nhưng đều Đa-vít đã làm đó không đẹp lòng Đức Giê-hô-va.