Luân lý giáo khoa thư - Lớp Dự bị/16
16. — Dơ bẩn.
Ta không nên để mình-mảy dơ-dáy, áo quần rách-rưới, nhà cửa rác bẩn[1]. Người ở bẩn là người lười[2], đáng khinh, ai trông thấy cũng phải ghê. Ở bẩn lại còn sinh ra lắm bệnh rất khó chịu và có khi nguy-hiểm nữa.
Tiểu dẫn. — Đứa bé dơ bẩn.
Mùi ở bẩn[1] quá. Sáng dậy, nó chỉ lau qua hai bên má và
Ở bẩn sinh ra bệnh tật.
cái mũi thôi. Nó sợ nước, không
dám tắm mấy khi. Đầu nó không
chải, răng không xỉa. Mũi thò-lò
ra luôn. Quần áo rách-rưới và
lấm-láp.
Mắt nó đau lèm-nhèm, mình nó đầy những nốt[3] ghẻ. Nếu nó cứ bẩn[1] như thế mãi, chắc còn sinh ra nhiều bệnh tật nữa.
Không ai ưa được Mùi, ai trông thấy Mùi cũng phải ghê.
Giải nghĩa. — Nguy hiểm = có thể hại đến sức khỏe hay tính mệnh.
Câu hỏi. — Mùi dơ bẩn thế nào? — Ở bẩn hay sinh ra những bệnh tật gì? — Tại làm sao không ai ưa được người ở bẩn?
Cách-ngôn. — Ở bẩn thì không ai ưa.