Bước tới nội dung

Mác/12

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
(Đổi hướng từ Mác/Chương 12)
Mác của Thánh sử Máccô, do Phan Khôi dịch
Đoạn 12

Ví-dụ về người làm vườn nho

121 Đức Chúa Jêsus khởi phán thí-dụ cùng họ rằng: Một người kia trồng vườn nho, rào chung-quanh, ở trong đào một cái hầm ép rượu, và dựng một cái tháp; đoạn, cho mấy người làm nghề trồng nho thuê, mà lìa bổn-xứ. 2 Tới mùa, chủ vườn sai một đầy-tớ đến cùng bọn trồng nho, đặng thâu lấy phần hoa-lợi vườn nho nơi tay họ. 3 Nhưng họ bắt đầy-tớ mà đánh, rồi đuổi về tay không. 4 Người lại sai một đầy-tớ khác đến; nhưng họ đánh đầu nó và chưởi-rủa nữa. 5 Người còn sai đứa khác đến, thì họ giết đi; lại sai nhiều đứa khác nữa, đứa thì bị họ đánh, đứa thì bị họ giết. 6 Chủ vườn còn đứa con trai một rất yêu-dấu, bèn sai đi lần cuối-cùng, mà nói rằng: Chúng nó sẽ kính-vì con ta! 7 Nhưng bọn trồng nho đó bàn với nhau rằng: Thằng nầy là con kế-tự; hè, ta hãy giết nó, thì phần gia-tài nó sẽ về chúng ta. 8 Họ bắt con trai ấy giết đi, ném ra ngoài vườn nho. 9 Vậy thì chủ vườn nho sẽ làm thế nào? Người sẽ đến giết bọn trồng nho đó, rồi lấy vườn nho lại mà cho người khác. 10 Các ngươi há chưa đọc lời Kinh-thánh nầy:

Hòn đá bị thợ xây nhà bỏ ra,
Đã trở nên đá góc nhà;
11 Ấy là công-việc của Chúa,
Và là việc rất lạ trước mắt chúng ta,[1]

hay sao? 12 Những người đó bèn tìm cách bắt Ngài, vì biết rõ rằng Ngài phán thí-dụ ấy chỉ về mình; song sợ dân-chúng, nên bỏ Ngài mà đi.

Đức Chúa Trời và Sê-sa

13 Kế đó, họ sai mấy người thuộc về phe Pha-ri-si và đảng Hê-rốt đến, để bắt lỗi Ngài trong lời nói. 14 Vậy, mấy người ấy đến, thưa Ngài rằng: Lạy thầy, chúng tôi biết thầy là người thật, không lo-sợ gì ai; vì thầy không xem bề ngoài người ta, nhưng dạy đạo Đức Chúa Trời theo mọi lẽ thật. Có nên nộp thuế cho Sê-sa hay không? Chúng tôi phải nộp hay là không nộp? 15 Nhưng Ngài biết sự giả-hình của họ, thì phán rằng: Các ngươi thử ta làm chi? Hãy đem cho ta xem một đồng đơ-ni-ê. 16 Họ đem cho Ngài một đồng, Ngài bèn phán rằng: Hình và hiệu nầy của ai? Họ trả lời rằng: Của Sê-sa. 17 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Vật chi của Sê-sa hãy trả lại cho Sê-sa, còn vật chi của Đức Chúa Trời hãy trả lại cho Đức Chúa Trời. Họ đều lấy làm lạ về Ngài.

Sự sống lại

18 Các người Sa-đu-sê, là những kẻ vẫn nói rằng không có sự sống lại, đến gần mà hỏi Ngài rằng: 19 Thưa thầy, Môi-se đã ban cho chúng tôi luật nầy: Nếu một người kia có anh em qua đời, để vợ lại, không con, thì người kia phải lấy vợ góa đó đặng nối dòng-dõi cho anh em mình.[2] 20 Vả, có bảy anh em. Người thứ nhứt cưới vợ, rồi chết, không có con. 21 Người thứ hai lấy vợ góa ấy, sau chết, cũng không có con; rồi đến người thứ ba cũng vậy. 22 Trong bảy người, chẳng ai để con lại. Sau hết, người đờn-bà cũng chết. 23 Lúc sống lại, đờn-bà đó là vợ ai trong bảy anh em? vì hết thảy đều đã lấy người làm vợ. 24 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Há chẳng phải các ngươi lầm, vì không biết Kinh-thánh, cũng không hiểu quyền-phép Đức Chúa Trời sao? 25 Vì đến lúc người ta từ kẻ chết sống lại, thì chẳng cưới vợ, chẳng lấy chồng; nhưng các người sống lại đó ở như thiên-sứ trên trời vậy. 26 Còn về những người chết được sống lại, thì trong sách Môi-se có chép lời Đức Chúa Trời phán cùng người trong bụi gai rằng: Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp,[3] các ngươi há chưa đọc đến sao? 27 Ngài chẳng phải là Đức Chúa Trời của kẻ chết, mà là của kẻ sống! Thật các ngươi lầm to.

Tóm-tắt về luật-pháp

28 Bấy giờ, có một thầy thông-giáo nghe Chúa và người Sa-đu-sê biện-luận với nhau, biết Đức Chúa Jêsus đã khéo đáp, bèn đến gần hỏi Ngài rằng: Trong các điều-răn, điều nào là đầu hết? 29 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Nầy là điều đầu nhứt: Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy nghe, Chúa, Đức Chúa Trời chúng ta, là Chúa có một. 30 Ngươi phải hết lòng, hết linh-hồn, hết trí-khôn, hết sức mà kính-mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi.[4][5] 31 Nầy là điều thứ hai: Ngươi phải yêu kẻ lân-cận như mình.[6] Chẳng có điều-răn nào lớn hơn hai điều đó. 32 Thầy thông-giáo trả lời rằng: Thưa thầy, thầy nói phải, hiệp lý lắm, thật Đức Chúa Trời là có một, ngoài Ngài chẳng có Chúa nào khác nữa; 33 thật phải kính-mến Chúa hết lòng, hết trí, hết sức, và yêu kẻ lân-cận như mình, ấy là hơn mọi của-lễ thiêu cùng hết thảy các của-lễ. 34 Đức Chúa Jêsus thấy người trả lời như người khôn, thì phán rằng: Ngươi chẳng cách xa nước Đức Chúa Trời đâu. Rồi không ai dám hỏi Ngài nữa.

Đấng Christ, con vua Đa-vít

35 Đức Chúa Jêsus đương dạy-dỗ trong đền-thờ, bèn cất tiếng phán những lời nầy: Sao các thầy thông-giáo nói Đấng Christ là con Đa-vít? 36 Chính Đa-vít đã cảm Đức Thánh-Linh mà nói rằng:

Chúa phán cùng Chúa tôi:
Hãy ngồi bên hữu ta,
Cho đến chừng nào ta để kẻ thù-nghịch ngươi làm bệ dưới chơn ngươi.[7]

37 Vì chính Đa-vít xưng Ngài bằng Chúa, thì lẽ nào Ngài là con vua ấy? Đoàn dân đông vui lòng mà nghe Ngài.

Lời trách các thầy thông-giáo

38 Trong lúc dạy-dỗ, Ngài lại phán rằng: Hãy giữ mình về các thầy thông-giáo, là kẻ ưa mặc áo dài đi chơi, thích người ta chào mình giữa chợ, 39 muốn ngôi cao nhứt trong các nhà hội cùng trong các đám tiệc, 40 nuốt các nhà đờn-bà góa, mà làm bộ đọc lời cầu-nguyện dài. Họ sẽ bị phạt càng nặng hơn nữa.

Đờn-bà góa dâng của

41 Đức Chúa Jêsus ngồi đối ngang cái rương đựng tiền dâng, coi dân-chúng bỏ tiền vào thể nào. 42 Có lắm người giàu bỏ nhiều tiền; cũng có một mụ góa nghèo kia đến bỏ hai đồng tiền ăn một phần tư xu. 43 Ngài bèn kêu môn-đồ mà phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, mụ góa nghèo nầy đã bỏ tiền vào rương nhiều hơn hết thảy những người đã bỏ vào. 44 Vì mọi kẻ khác lấy của dư mình bỏ vào, còn mụ nầy nghèo-cực lắm, đã bỏ hết của mình có, là hết của có để nuôi mình.

  1. Thi-thiên 118 : 22.
  2. Phục-truyền 25: 5.
  3. Xuất Ê-díp-tô 3: 6.
  4. Phục-truyền 6 : 4, 5.
  5. Có nhiều bản cũ thêm rằng: Đó là điều-răn thứ nhứt; còn đều thứ hai đây cũng vậy.
  6. Lê-vi 19:18.
  7. Thi-thiên 110 : 1.