Bước tới nội dung

Sử ký Tư Mã Thiên/XXXIII-2

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Sử ký của Tư Mã Thiên, do Nhượng Tống dịch
Lời bình của Lâm Tây Trọng

Lời bình của Lâm Tây Trọng

Hán đem năm Chư-Hầu đánh Sở. Sau khi bị thua ở Bành-Thành, tự giữ ở Huỳnh-Dương, Thành-Cao, sức thường không địch nổi Sở. Vì được Bành-Việt làm quân du-kích cho Hán, chẹn đường vận lương của Sở ở đất Lương, cho nên đôi bên cầm cự không chịu nhau, đó chính là lúc Khoái-Thông cho là « trí, dũng đều khốn cả » vậy! Cửu-Giang-vương Kình-Bá vốn là tướng của Sở. Cáo bệnh không nhận lời Sở gọi, thực tình thì muốn dòm-ngó cả đôi bên! Tuy biết đã gây oán với Sở rồi, song không dám quyết kế về Hán. Tuỳ-Hà trước hãy bàn thờ Sở chả có công gì, gửi thân không nổi! Thứ cân-nhắc thế mạnh, yếu của Hán và Sở, cho hắn biết chỗ nên về. Cuối cùng đem hai ý: phản Sở không tốn sức mấy, về Hán sẽ được lợi to, để rung động lòng người! Câu nào cũng trúng khớp cả. Trong nhắc đến việc giết Nghĩa-Đế, tuy âm-mưu là do Hạng-vương, song hạ thủ chính bởi Kình-Bá... Ý cho rằng: sau khi Sở thua, trong khoảng trời, đất, Bá cũng không còn đâu là chỗ trốn! Lại nói những câu như « Chư Hầu sẽ sợ hãi mà cứu lẫn nhau, » tuy là chỉ bọn phản lại Sở không sao yên được thân, nhưng hạng hai lòng như Bá, có giữ mình sao nổi! Ý nói sau khi Sở được, Bá cũng chả hưởng được ngôi vua Hoài-Nam! Ngầm tỏ ra rằng lúc ấy phản Sở, về Hán, sự cơ chỉ còn như sợi tóc, không thể lại rùi-gắng được nữa! Văn viết tuồn tuột như chuỗi hạt trai, trong chỗ một hơi xuống thẳng, lại có vô-số đoạn khúc-chiết! Về sau kể công, tự cho là giỏi hơn năm nghìn quân kỵ, năm vạn quân bộ, nào phải nói ngoa!