Bước tới nội dung

Vỏ quýt dày, móng tay nhọn/5

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

CHƯƠNG THỨ 5

Vô-lân-Ngư vớ được một món to, nghiễm nhiên thành ra một nhà đại phú, thôi thì cửa cao nhà rộng, tráng lệ nguy nga kẻ thầy người tớ nhất hô bách nặc, thói thường hễ kiếm tiền được dễ, thì huy hoắc lại càng nhiều, tuy vậy nhưng vẫn căm tức Hắc-cân-đảng còn muốn nghĩ mưu lập kế để báo thù. Một hôm Vô-lân-Ngư mướn được một người nữ-tỳ, trông mặt giống Uyển-mỹ-Vực như đúc, liền nghĩ ngay một kế, dùng thôi-miên thuật sai khiến nữ-tỳ, đem áo đen cho nó mặc, trông chẳng khác gì Uyển-mỹ-Vực chút nào. Vô-lân-Ngư làm như vậy là chủ ý dự bị sau này sẽ dùng nữ-tỳ giúp mình đối phó với Hắc-cân-đảng.

Cách thành Ba lê độ hơn một dậm có một nơi là Hoán thiên-liêu cây cối um tùm phong cảnh thanh vắng, cứ đến cuối xuân đầu hạ, thì tao-khách giai-nhân giắt tay nhau ra chơi hóng mát, nơi ấy có một nhà lữ-quán gọi là Gia-lan-tửu-điếm. tuy trần thiết không lấy gì làm trang hoàng, nhưng được điều thanh-tao sạch-sẽ, cho nên khách đi chơi vào trọ rất đông. Khi bấy giờ có một người Hoa-kỳ tên là Hạ-Bạt đem một người con gái sang du lịch nước Pháp cũng vào trọ nhà tửu-điếm ấy.

Phi-Lập nghĩ bụng rằng việc bóc lột phát hiện ở trong thành thì quân gian đảng chắc hẳn đem nhau đi phương khác, bèn cùng với Dân-Đạt ra chơi ngoài thành trước là dò thám gian tình, sau là tiêu khiển cho giải chí, khi đi đến chân núi, nhác thấy một người thiếu-niên đương lúi húi ở khe núi, chiếu viễn-kính xem, thấy người ấy giấu một cái hòm nhỏ ở khe núi, rồi chùm cỏ lên trên biết rằng chắc có tình ý gì khác, đợi người thiếu-niên đi khỏi, liền đến tận chỗ khe núi, bới hết cỏ ra mở hòm ra xem, thì đầy một hòm toàn là bạc giấy Hoa-kỳ, bèn lấy hết số bạc ấy viết mấy chữ vào danh thiếp để trên mặt hòm chùm cỏ lại như cũ rồi theo hút người thiếu-niên để dò thám.

Giả Nam-tước bị Vô lân-Ngư hớt đó mất vàng bạc châu báu nên lại lập mưu kế khác để tiến hành cho tới mục-đích bèn đổi tên là Giả-thụ-Đức đem gia-quyến ra chơi ngoài thành. khi đến Hoán-thiên-liêu cũng vào trọ Gia-lan-tửu-điếm. Một hôm người con gái đi với Hạ-Bạt, xem nhật trình nước Mỹ có lời bá cáo rằng: « Phú-thương ở Chí gia-cao tên là Bảo-Vân bị người quản-lý tên là Mao-Đăng lấy trộm 20 vạn bạc giấy và đem một người tình-nhân chốn sang Âu-châu, ai thám bắt được người và tang vật đáo án thì số bạc ấy còn bao nhiêu xin thưởng cả cho người trinh-thám » Người con gái ấy xem hết một lượt, mặt xám như đổ chàm, Giả-thụ-Đức thấy vậy bảo Uyển-mỹ-Vực rằng: « Chị chàng kia xem lời bá cáo, mà nét mặt tự nhiên biến hẳn đi, hay là chính nó là tình-nhân của Mao-Đăng, mà Hạ-Bạt tức là Mao-Đăng giả mạo », tự bấy giờ lưu tâm thám xét, hai người đi đâu cũng theo đi đó, sau mới biết đích chỗ buồng ngủ của hai người Hoa kỳ chú ngụ

Phi-Lập và Dân-Đạt theo hút người thiếu-niên đến tửu-điếm trông nhơ trông nhác không thấy ai cả, tưởng là chốn ở trong điếm, hai người đứng nấp ngoài cửa đợi khi ra thì bắt giải tòa án, nhưng đợi lâu lắm. không thấy tăm hơi người nào, một lúc nghe tiếng mở cửa có một người bước ra, tưởng là chàng thiếu niên, chẳng hóa ra Uyển-mỹ-Vực. liền nấp bên góc nhà để dò xét, thấy Uyển-mỹ-Vực lên ô-tô đi, một lúc rồi lại giở về. Hai người bèn tìm nhà trọ yên nghỉ. mở bạc giấy ra xem kiểm được non 20 vạn bạc. đem giấu một nơi, để sau này sẽ giả lại nguyên chủ.

Giả-thụ-Đức có ý làm quen với Hạ-Bạt, trò truyện lân la, bảo Hạ-Bạt rằng: « Tôi xem khí sắc tiên-sinh, hình như có việc gì khác thường, liền cầm lấy tay giả cách xem tướng, thấy cái nhẫn đeo tay có hai chữ, biết đích là Mao-Đăng giả dạng, liền cùng với Uyển-mỹ-Vực lập mưu đến tối vào buồng nghỉ lấy trộm 20 vạn bạc.

Tối hôm ấy khách trong tửu-điếm trò truyện vui vẻ. Giả-thụ-Đức đem những truyện vu vơ, truyện khôi hài diễn-thuyết cho khách nghe, cốt làm cho lâu thì giờ để Uyển-mỹ Vực vào buồng lấy trộm cho thoát, khi mới bắt đầu khai diễn có một ông già tự bên ngoài bước vào, liếc mắt trông Giả-thụ-Đức rồi sách bao hành lý đi thẳng vào phòng ngủ, phòng ấy cũng liền với phòng ngủ của Hạ Bạt.

Uyển-mỹ-Vực lẻn vào phòng Hạ-Bạt tìm không thấy bạc, sau bắt được mảnh địa-đồ có ghi chỗ giấu bạc phân minh, liền bỏ vào túi áo lẻn ra, khi qua cửa buồng ông già thì bị bắt.

Ông già ấy là ai? Chắc các ngài cũng có thể đoán ra được, nguyên Vô-lân-Ngư thám biết Hắc-cân-đảng ngụ ở tửu-điếm và biết rõ chúng nó lập mưu lấy trộm của Hạ-Bạt, bèn cải trang làm người già đem con nữ-tỳ bỏ vào trong bao, giả làm đồ hành lý, vào trọ một gian phòng liền với phòng Hạ-Bạt đã hẹn với mấy người đồng đảng đợi ở bên ngoài. khi Uyển-mỹ-Vực đi qua, Vô-lân-Ngư bắt lấy đem vào phòng cho uống thuốc mê, định đơm đó lấy 20 vạn bạc, nhưng khám trong mình không thấy gì, chỉ thấy một bức địa đồ ghi chỗ giấu bạc, bèn lột cái mặt giả của Uyển-mỹ-Vực ra, đưa qua cửa sổ cho đồng đảng bỏ lên xe đem đi lại đem cái mặt giả trang sức cho nữ tỳ. giả làm Uyển-mỹ-Vực đem địa đồ đưa cho Giả-thụ-Đức. Giả-thụ-Đức vừa toan hỏi lại thì nữ-tỳ lảng chân ra, cùng với Vô-lân-Ngư chốn về Lạc-thú-nhai. Vô-lân-Ngư nghĩ rằng địa đồ đã về tay Giả thụ Đức. tất nhiên nó sai người đi lấy bạc, liền cho mấy người đồng đảng phục sẵn ở ngoài đường, đợi khi đem bạc về qua thì bắt lấy.

Giả-thụ-Đức xem địa đồ, biết rằng Hạ-Bạt giấu bạc ở khe núi, bèn sai một người nữ-dịch, chiếu địa đồ đi lấy bạc đem về ngờ đâu đã có người nhanh chân lấy mất rồi, khi đến khe núi chỉ thấy một cái hòm không và bức danh thiếp của Phi-Lập, tuyu nguỷu như mèo cắt tai, bất-đắc-dĩ bỏ danh thiếp vào túi áo đem về, khi về đến ngang đường lại bị đồng đảng Vô-lân-Ngư bắt được.

Vô-lân-Ngư tra khảo người nữ-dịch số bạc để đâu nữ-dịch chối rằng không có gì cả, Vô-lân-Ngư trước còn không tin sau khám thấy danh thiếp của Phi-Lập. mới biết rằng Phi-Lập đã nhanh chân lấy tự trước rồi, bèn viết một phong thư vào giao cả danh thiếp cho nữ-dịch đem về. Nữ-dịch về đến tửu-điếm đưa thư thiếp cho Giả-thụ-Đưc và thuật lại đầu đuôi một lượt Giả-thụ-Đức mở thư ra xem, trong thư nói rằng: « Uyển-mỹ-Vực đã bị ta bắt rồi, ngày mai đem tiền bạc đến nhà số 155 ở Lạc-thú-nhai mà chuộc. thì ta tha cho về, nếu không thì ta sẽ xử tử », ký tên: Vô-lân-Ngư. Giả-thụ-Đức đã hỏng ăn một món to, lại mất một người đồ đảng, trong bụng buồn rầu lắm, nhưng cũng phải lập mưu để cứu Uyển-mỹ-Vực, bèn tính tiền giả tửu-điếm, rồi cùng với nữ-dịch ra đi.

Phi-Lập và Dân-Đạt ở nhà trọ một đêm, sáng hôm sau về báo tòa Cảnh-sát đem lính đến vây Bạch-lan-tửu-điếm, khi lính sấn vào, Phi-Lập trông thấy Hạ-Bạt, chỏ vào mặt mà nói rằng: « Tên phạm này tức là Mao-Đăng ở Hoa-kỳ, bắt lấy nó trói lại » lính cảnh-sát chưa hiểu ra thế nào. Phi-Lập đưa nhật trình cho xem, bấy giờ mới biết rõ truyện, liền bắt Mao-Đăng gửi về tòa án tra xét.

Vô-lân-Ngư dam Uyển-mỹ-Vực ở trong nhà, nào là rỗ-rành nào là bức bách, muốn cho nhập đảng với mình, Uyển-mỹ-Vực bấy giờ như cá trong chậu, chim trong lồng, không thể nào thoát được, bèn thuật hết lịch sử của mình và xin bằng lòng nhập đảng. Vô ân-Ngư làm một tờ minh thệ bắt Uyển-mỹ-Vực ký tên thề rằng: « Trước tôi ở trong vòng Hắc-cân-đảng không được tự do cho nên đảng ấy bảo sao nghe vậy. tự nay thề không chịu làm chó săn cho đảng ấy nữa », ký tên: Uyển-mỹ-Vực Uyển-mỹ-Vực ký tên rồi Vô-lân-Ngư bảo rằng « Từ nay về sau, ta bảo gì nàng cũng phải nghe hiện bây giờ sắp có một người đến đây, bất cứ người nào hễ thấy mở cửa thì nàng đem súng lục bắn liền. » Uyển-mỹ-Vực trong bụng hồ nghi, không biết là bắn người nào nhưng vì muốn bảo toàn tính mệnh cho nên cũng phải nghe lời.

Giả-thụ-Đức đi thẳng đến nhà Vô-lân-Ngư hỏi rằng chủ nhân ở đâu; người canh cửa đáp rằng: hiện ở trong phòng, Vô-lân-Ngư nghe tiếng sai Uyển-mỹ-Vực đem súng lục nạp đạn sẵn đứng đợi ở trong cửa, rồi mở cửa ra nghênh tiếp, Giả-thụ-Đức hỏi rằng: « Nay ta đem bạc đến chuộc đồ-đảng, vậy thì nàng ở đâu? » Vô-lân-Ngư vào trong phòng mà nói rằng: « Hiện ở trong phòng này, xin vào tương kiến. Giả-thụ-Đức vừa bước đến cửa thì Uyển-mỹ-Vực ở trong cửa bắn đánh đùng một phát, Giả-thụ-Đức ngã lăn ra mà chết. Vô-lân-Ngư cùng Uyển-mỹ-Vực bỏ thi-hài vào cái hòm gỗ, đem đi nơi xa cho mất tích.