Bước tới nội dung

Cành hoa điểm tuyết/Đoạn thứ ba/II

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

II

Đây lại nói truyện Trần-Quân tuy từ ngày cùng Bùi-Sinh chơi bời quen biết với nhau, tiếng gọi rằng bạn bè cùng học mấy nhau ngày bé, nhưng chàng là người không tốt, chơi bời chỉ muốn cầu tư lợi, mà không muốn thiệt thòi của mình..... Chàng thấy Bùi-Sinh từ ngày đi hát với chàng không chịu bỏ tiền ra thết chàng được chầu nào, cho nên đã có ý không bằng lòng..... Đến nay lại thấy chàng lấy cô Chúc-Lan, thời chàng định bụng ton hót với Hà-Thị, để nhân dịp vay mấy chục.....

Một hôm, chàng biết Bùi-Sinh đã đi chơi lại nhà cô Chúc-Lan liền lẻn vào chơi tìm Hà-Thị để nói truyện, nhằm lúc Hà-Thị đương ngồi một mình khâu. Chàng thấy Hà-Thị ngồi đấy có một mình thì đã biết Bùi-Sinh đi vắng, nhưng cũng còn giả bộ không biết, hỏi:

« Thế nào anh tôi đâu, mà chị có một mình ở nhà! »

— Ấy thưa chú, nhà tôi vừa đi lại hội, tính sổ sách, độ nửa đêm mới về.

— Thế mà tôi không biết, chẳng hay anh tôi đi lại hội nào thế chị?

Hà-Thị nghe hỏi, chưng hửng người ra không biết nói lại làm sao, chỉ nói: « Không biết, thấy nói chơi hội buôn, thì biết thế mà thôi! »

Trần-Quân nghe Hà-Thị nói, liền cười mà đáp lại:

« Thôi, anh ấy nói dối chị đấy chớ có hội nào đâu! »

— Vậy chớ nhà tôi đi đâu, chú có biết không?

— .........Đi.........

Hà-Thị lại hỏi luôn: « Đi đâu?...... »

Trần-Quân thấy hỏi riết, liền khẽ thủng thẳng nói:

« Đi một chỗ, nhưng chị thuê tôi gì thì tôi mấy nói! »

— Chú cứ nói, rồi chú muốn gì thì tôi sẽ giúp cho.

— Chả nói dấu gì bà chị, em nay túng tiền mấy chục, vậy xin bà chị cho em vay!

— Chú cứ nói lôi thôi, thôi chú có nói thì nói đi, chớ tôi chả có tiền đâu cho chú vay!

Trần-Quân thấy nói, liền làm mặt giận, đứng phắt ngay giậy:

« Tôi tưởng chị là người biết điều, can ngăn chồng cho khỏi chơi bời hại tiền tốn của, và tôi cũng nghĩ vì tôi với anh ấy là chỗ quen thuộc thân mật, cho nên tôi mới muốn cho hay, mới bảo chị, chớ người khác, ai hơi đâu mà nói.

Nghĩa là chỗ tử tế, tôi mới hỏi vay chị, chị đã nói thế thì thôi, rồi sau này chị sẽ biết anh ấy mất có bạc-nghìn chớ không? ».

Hà-Thị nghe đến câu mất có bạc nghìn, thời ruột nóng như lửa, muốn cho Trần-Quân nói ngay, liền mở tủ lấy tiền rồi đưa cho Trần-Quân vay 50 $, xong dục:

« Đây tôi cho chú vay, vậy chú nói đi. »

Trần-Quân được tiền rồi, nhưng còn dùng dắng, để cho Hà-Thị dục mãi mấy nói:

« Tôi nghe có người nói truyện với tôi rằng anh ấy mới lấy một người vợ cô đầu để riêng một chỗ, thuê nhà ở phố...... nhưng không biết có phải không? Vả người cô-đầu này tôi biết, thật là một ả giang-hồ, nhiều tay mất bạc nghìn về nó, tôi e cho anh ý lắm, cho nên mới bảo cho chị biết, chị liệu mà ngăn cấm anh ý làm sao cho bỏ được nó ra, không thì còn khổ về nó. »

Hà-Thị nghe nói, mặt mũi tái mét ngay đi, lâu lâu mới nói:

« Thảm nào, từ ngày ấy đến giờ, không mấy đêm là không đi! » Lại thở giài: « Hứ! chồng như thế, có thảm không, mẫu thế này thì tôi cũng đến........ »

Trần-Quân lại tiếp:

« Thật đàn-ông lắm người không biết nghĩ, làm khổ cho vợ! »

Hà-Thị lúc này ngồi yên ruột tợ giao cắt, càng nghĩ càng tức, chỉ muốn mau mau cho chóng đến giờ chồng về, để mà cấu sé một thôi cho bõ. Trần-Quân ngồi một lúc, chán cũng kiếm lời từ chối mà về ngay. Còn có một mình Hà-Thị ngồi buồn, bèn lấy thúng mụn ra vá, chờ chồng về...... Chán chê mãi đến 12 giờ đêm, mới nghe tiếng chồng gõ cửa. Hà-Thị liền gọi một đứa người nhà ra mở cửa, Bùi-Sinh vừa vào thấy Hà-Thị liền hỏi:

« Sao mợ thức khuya thế, chưa đi ngủ? »

Hà-Thị cứ ngồi im, chẳng nói đi nói lại..... thấy hỏi đến 2, 3 tiếng, lúc bấy giờ mới lườm chồng:

Thôi đừng có hỏi vờ làm gì, đi theo đĩ thì đi đi, đừng có về đây mà gọi mợ mợ với cậu cậu làm gì. »

— Ai theo đĩ, nói mới lạ chứ!

— Lại còn được mồm mà trối, không biết thiệt hại bao nhiêu về con đĩ rồi, giời ơi!

Bùi-Sinh biết truyện đã lộ, nhưng cũng cố cãi:

« Ai bảo mợ thế, nói cho tôi biết để tôi lôi nó đến đây cho tường minh-bạch. Người ta đi làm đã vất vả, về nhà lại được bà vợ hay eo sèo, chịu sao được. »

Mồm thì nói, nhưng liệu vợ đã biết rõ..... Liền lẳng lặng một mình đi ngủ trước, còn mợ cả nhân giận chồng cho nên ngủ giường khác, nằm chung với người vú em trong buồng.....

Lúc này, trong nhà yên lặng, chuông đồng hồ đánh 2 giờ rồi mà hai vợ chồng nằm không yên giấc, tựa hồ như bị cái bóng nó đè, vợ cũng chỉ trông cho mau sáng, chồng cũng cho mau sáng để thi-hành cái công-việc, cái diệu-kế của mình.....

Bùi-Sinh nằm một mình trên gác, không sao ngủ được, lòng lo sợ cho cô Chúc-Lan không yên, sợ rằng sáng mai vợ mình tìm đến làm rầy rà cô, lo rằng không được ở cùng cô nữa, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, không biết liệu làm sao. Không biết ai nói? Không biết làm sao mà Hà-Thị biết được? Đó cũng là một điều rất lạ, vì trong mấy anh em đi với mình, không có lẽ mách với vợ mình như thế!

Nhưng thôi, câu truyện đã lộ ra rồi, thời ta cũng nên lo liệu làm sao cho yên..... Bây giờ biết nói làm sao cho Hà-Thị khỏi nghi? Biết bảo Chúc-Lan làm sao? Không có lẽ để nàng phải khổ vì sự Hà-Thị đánh ghen với nàng! Làm thế nào bây giờ? Bùi-Sinh nghĩ quẩn quanh mãi thế, cả đêm mà ngủ không được, vừa lúc sáng sớm, nhằm lúc Hà-Thị đương ngủ, liền bảo đày tớ đun nước uống, rửa mặt mũi xong đi..... Chàng đi được độ nửa giờ rồi, thì Hà-Thị giậy, hỏi đầu đuôi, biết chồng đã đi từ sáng sớm, tức thì nàng cũng ăn mặc, song thuê xe đi luôn.....