Bước tới nội dung

Cành hoa điểm tuyết/Đoạn thứ hai/V

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

V

Từ hôm ý giở đi, Mợ cả trong lòng khoan khoái, không còn buồn bã nghĩ ngợi gì như khi trước nữa. Mợ chỉ đinh ninh rằng lúc nào bước chân ra đi với Bạc-Sở là lúc bắt đầu vào nơi Cực-Lạc. Trong tưởng-tượng mợ lúc đó đã hầu như một kho vàng bạc châu báu.... Lúc nào cũng như trông thấy cái sắc rực rỡ chói lọi của kim tiền nó dòi dọi trước mắt như muôn đạo hào quang sung lên trên chốn sầu-thành u uất. Ôi, còn gì sướng cho bằng ăn mặc sa hoa, lên xe xuống ngựa, kẻ hầu người hạ đông đúc, ngồi trong lầu son gác tía! Đời người có thế, sống cũng mong có thế mà thôi, nào hơi đâu mà nghĩ xa nghĩ gần, tiết nghĩa mà chi, sau trăm năm cái cỏ xanh dì, ngồi tưởng đến xuân-tình thôi cũng hết.... Đời người là cái chi chi? Chẳng sung sướng, ai có hơi đâu mà hoài cái xuân-sắc cho ngâu vầy....

Mợ cả càng nghĩ bao nhiêu, càng thấy vui vẻ bấy nhiêu, tức thì mợ dọn dẹp cửa nhà, sắp đặt đồ đạc, nào chăn, nào gối, nào quần áo hòm thùng mấy cái, đâu đấy xong rồi chỉ ngồi nhà cho đến ngày thì ra đi....

Một hôm mợ đương gói ghém ít mụn để bỏ vào va-lít đem đi, thì hốt nhiên thấy cậu cả ở ngoài cửa đi vào... Mợ cả lúc này đổi sắc, tay run lập cập, cứ nhìn cậu cả mà không nói được. Còn cậu cả lúc này về nhà, trông thấy vợ thì xiết bao mừng dỡ, nhưng thấy vợ cứ trông mình mà lườm hoài, thì lấy làm lạ, không hiểu làm sao... Lại thấy nhà cửa bừa bãi, hòm siểng đồ đạc để chồng chất cả ra giữa nhà thì lại càng lấy làm lạ lắm, liền hỏi mợ cả:

« Mợ định dọn dẹp thôi không bán hàng nữa hay sao? mà đi đâu?... »

Mợ cả cứ đứng ngay không nói. Cậu hỏi gặng đôi ba lần, mợ cũng cứ im. Cậu lúc này gắt:

« Sao hỏi mãi không nói, là nghĩa gì? »

Mợ chừng mắt nhìn cậu. Cậu cũng dương mắt nhìn mợ. Nhưng tuy thế, cậu cũng không phải là hờn giận gì mợ mà chợn mắt với mợ, chẳng qua muốn lấy cái con mắt anh-hùng mà nạt mợ để may mợ có sợ mà lòi tiền ra cho cậu tiêu không, vì chủ ý cậu về cũng là muốn ngửa tay xin mợ mấy chục để giả nợ và tiêu pha thôi. Nay thấy bộ mợ giận dũi lườm nguýt cậu, thì cậu đã nhụt mất vài phần hách-khí, bèn mềm mỏng vừa cười vừa nói với mợ rằng:

« Vợ chồng mới gập nhau thì vui mừng là phải, không biết tôi có điều gì mà mợ phải hờn giận như thế ».

Hỏi, mợ cũng cứ im. Cậu cả lại nói:

« Nay tôi xin phép về được có hai hôm, vậy mợ thu sếp đưa cho tôi 50 $ để tôi giả nợ và tiêu pha ít nhiều! »

Mợ cả nghe nói, mặt mày đổi hết, bây giờ trông ra người tức tối thù hằn gì ai; mợ liền chợn ngược mắt nhìn cậu:

« Mợ mợ cậu cậu gì, không ai có tiền đâu mà báo mãi, đi đâu thì đi, từ nay đừng về mà trông thấy tôi nữa! »

Cậu cả nghe vợ nói, tức lắm, vì cậu, vì tiền mà phải về, nay lại vì về mà tiền không có, lại phải vợ đuổi. Vừa thẹn, vừa giận, liền cả tiếng mắng mợ cả:

« Đồ chó, mày tưởng mày làm ra tiền mà mày khinh được ông sao? ông bảo nếu không đưa ông, thì đừng có...

— Đừng có, thì mày làm gì? Tao đây bây giờ không có vợ chồng gì với mày nữa, bảo cho mày biết....

— À, con này to mồm lớn tiếng thật!...

— To mồm lớn tiếng thì mày bỏ tao ra, thì mày đừng nhận tao làm vợ mày nữa, có thế thôi, mày muốn gì nữa.

Cậu cả lúc này giận quá, phát run người lên, còn Mợ cả cũng tức giận bồi hồi, vừa nhìn cậu vừa nói:

« Tao với mày bây giờ không có vợ chồng gì nữa, thì mày phải làm giấy mà bỏ tao ra, để tao đi lấy chồng khác.[1]. »

Cậu cả lúc này mới ngẩn người ra, biết vợ đã có ngoại-tình với người khác rồi, chắc bây giờ cũng chả thiết gì mình nữa, thôi thì thói đời điên đảo cũng liều ở vậy một mình cho xong, vợ như thế thì lại càng thêm buồn trong gia-đạo:

« Ừ, muốn bỏ..... thì bỏ........ »

Rồi đó hai cậu mợ bèn làm giấy bỏ nhau. Sau khi Toà-Án đã kết giấy ly-hôn rồi, thì Cậu cả liền đem con quay về ở với quan phủ. Lúc này quan phủ đã về hưu-trí ở nhà quê. Còn Mợ cả thì sắm sửa thu sếp đâu đấy, đến ngày mồng 1 thuê xe ra săm hàng Lọng để tìm Bạc Sở. Vừa hay Bạc-Sở mới đến. Hai anh chị bèn dọn dẹp trong săm sạch sẽ, rồi ở luôn đấy. Bạc-Sở cứ sớm đi tối về, còn Mợ Cả cả ngày chỉ ngồi trong săm một mình...... Lúc buồn thì hai anh chị rủ nhau đi xem hát, khi nhà ô-ten (Hotel) khi rạp chớp bóng, giòng giã như thế được hơn một tháng, gió tựa hoa kề, trận cười suốt đêm, miệt mài say đắm trong vòng ái-tình, cuộc truy-hoan.....

  1. Đoạn này xin các ngài xem truyện cũng hiểu biết cho rằng hiện đương thời cái tài lợi nó làm cho người cải lòng đổi dạ, ngay trong gia đình bây giờ thường hấy sẩy ra nhiều cái thảm kịch như vợ chồng cậu cả Liễu-Oanh nói trong truyện này, vậy xin các ngài châm chước cho.