Bước tới nội dung

Công vụ các Sứ đồ/15

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

Giáo-hội-nghị tại thành Giê-ru-sa-lem

151 Vả, có mấy người từ xứ Giu-đê đến, dạy các anh em rằng: Nếu các ngươi chẳng chịu phép cắt-bì theo lễ Môi-se, thì không thể được cứu-rỗi. 2 Nhơn đó, có sự khác ý và cuộc cãi lẽ dữ-dội giữa Phao-lô và Ba-na-ba với mấy người đó, người ta nhứt-định Phao-lô và Ba-na-ba với mấy người trong bọn kia đi lên thành Giê-ru-sa-lem, đến cùng các sứ-đồ và trưởng-lão đặng hỏi về việc nầy. 3 Vậy, sau khi các người ấy được Hội-thánh đưa đường rồi, thì trải qua xứ Phê-ni-xi và xứ Sa-ma-ri, thuật lại sự người ngoại trở về đạo, và như vậy làm cho anh em thay-thảy được vui-mừng lắm. 4 Vừa tới thành Giê-ru-sa-lem, được Hội-thánh, các sứ-đồ và trưởng-lão tiếp-rước, rồi thuật lại mọi đều Đức Chúa Trời đã cậy mình làm. 5 Nhưng có mấy kẻ về đảng Pha-ri-si đã tin đạo, đứng dậy nói rằng phải làm phép cắt-bì cho những người ngoại, và truyền họ phải tuân theo luật-pháp Môi-se.

6 Các sứ-đồ và các trưởng-lão bèn họp lại để xem-xét về việc đó. 7 Sau một cuộc bàn-luận dài rồi, Phi-e-rơ đứng dậy nói cùng chúng rằng: Hỡi anh em, hãy biết rằng từ lúc ban đầu, Đức Chúa Trời đã chọn tôi trong các anh em, để cho người ngoại được nghe Tin-lành bởi miệng tôi và tin theo. 8 Đức Chúa Trời là Đấng biết lòng người, đã làm chứng cho người ngoại, mà ban Đức Thánh-Linh cho họ cũng như cho chúng ta; 9 Ngài chẳng phân-biệt chúng ta với người ngoại đâu, vì đã lấy đức-tin khiến cho lòng họ tinh-sạch. 10 Vậy bây giờ, cớ sao anh em thử Đức Chúa Trời, gán cho môn-đồ một cái ách mà tổ-phụ chúng ta hoặc chính chúng ta cũng chưa từng mang nổi? 11 Trái lại, chúng ta tin rằng nhờ ơn Đức Chúa Jêsus, chúng ta được cứu cũng như người ngoại vậy.

12 Cả hội-đồng đều lẳng-lặng, nghe Ba-na-ba và Phao-lô thuật lại những phép lạ dấu kỳ mà Đức Chúa Trời đã cậy mình làm ra giữa người ngoại. 13 Nói xong, Gia-cơ cất tiếng lên rằng: Hỡi anh em, hãy nghe tôi! 14 Si-môn có thuật thế nào lần thứ nhứt, Đức Chúa Trời đã đoái-thương người ngoại, đặng từ đó lấy ra một dân để dâng cho danh Ngài. 15 Đều đó phù-hiệp với lời các đấng tiên-tri, vì có chép rằng:

16 Rồi đó, ta sẽ trở lại,
Dựng lại đền-tạm của vua Đa-vít bị đổ-nát;
Ta sẽ sửa sự hư-nát đền đó lại
Mà gây-dựng lên;
17 Hầu cho những người sót lại
Và mọi dân cầu-khẩn danh ta đều tìm Chúa.
Chúa là Đấng làm nên những việc nầy có phán như vậy;[1]

18 từ trước vô-cùng Ngài đã thông-biết những việc đó. 19 Vậy, theo ý tôi, thật chẳng nên khuấy-rối những người ngoại trở về cùng Đức Chúa Trời; 20 song khá viết thơ dặn họ kiêng-giữ cho khỏi sự ô-uế của thần-tượng, sự tà-dâm, sự ăn thịt thú-vật chết ngột và huyết. 21 Vì trải bao nhiêu đời nay, trong mỗi thành vẫn có người giảng luật-pháp Môi-se, bởi mọi ngày Sa-bát, trong các nhà hội người ta có đọc luật ấy.

22 Kế đó, các sứ-đồ và trưởng-lão cùng cả Hội-thánh bèn quyết-định sai những người được chọn ở nơi mình đi với Phao-lô và Ba-na-ba đến thành An-ti-ốt. Ấy là Giu-đe, cũng gọi là Ba-sa-ba, và Si-la, là hai người đứng đầu trong hàng anh em; 23 rồi giao cho hai người bức thơ như sau nầy:

Các sứ-đồ, trưởng-lão và anh em gởi lời chào-thăm anh em trong những người ngoại tại thành An-ti-ốt, trong xứ Sy-ri và xứ Si-li-si! 24 Bởi từng nghe có một vài người trong vòng chúng ta, chẳng lãnh mạng-lịnh nào nơi chúng ta, tự lấy lời mình khuấy-rối, và biến-loạn lòng các ngươi nữa, 25 nên chúng ta đồng lòng quyết ý chọn những người thay mặt sai đi cùng kẻ rất yêu-dấu của chúng ta là Ba-na-ba và Phao-lô, mà đến nơi các ngươi; 26 hai người nầy vốn đã liều thân vì danh Đức Chúa Jêsus-Christ là Chúa chúng ta. 27 Vậy chúng ta đã sai Giu-đe và Si-la đến, để nói miệng với anh em về việc đó: 28 ấy là Đức Thánh-Linh và chúng ta đã ưng rằng chẳng gán gánh nặng nào khác cho anh em ngoài những đều cần-dùng, 29 tức là anh em phải kiêng ăn của cúng thần-tượng, huyết, thú-vật chết ngột, và chớ tà-dâm; ấy là mọi đều mà anh em khá kiêng-giữ lấy vậy. Kính chúc bình-an!

30 Vậy, khi các người đó đã từ-giã Hội-thánh, xuống thành An-ti-ốt, nhóm hết thảy anh em lại, và trao thơ cho. 31 Người ta đọc thơ, thảy đều mừng-rỡ vì được lời yên-ủi. 32 Giu-đe và Si-la chính là kẻ tiên-tri, cũng lấy nhiều lời giảng mà khuyên-bảo, và giục lòng anh em mạnh-mẽ. 33 Khỏi ít lâu, anh em chúc các người đó bình-an mà cho về cùng những người đã sai đến.[2]

Phao-lô và Ba-na-ba phân-rẽ nhau

35 Nhưng Phao-lô và Ba-na-ba ở lại tại thành An-ti-ốt, giảng Tin-lành và dạy đạo Chúa với nhiều người khác. 36 Sau ít lâu, Phao-lô nói với Ba-na-ba rằng: Chúng ta hãy trở lại thăm hết thảy anh em trong các thành mà chúng ta trước đã giảng đạo Chúa, xem thử ra thể nào. 37 Ba-na-ba muốn đem theo Giăng cũng gọi là Mác. 38 Nhưng Phao-lô không có ý đem Mác đi với, vì người đã lìa hai người trong xứ Bam-phi-ly, chẳng cùng đi làm việc với. 39 Nhơn đó có sự cãi-lẫy nhau dữ-dội, đến nỗi hai người phân-rẽ nhau, và Ba-na-ba đem Mác cùng xuống thuyền vượt qua đảo Chíp-rơ. 40 Còn Phao-lô, sau khi đã chọn Si-la, và nhờ anh em giao-phó mình cho ân-điển Chúa, thì khởi đi. 41 Người trải qua xứ Sy-ri và xứ Si-li-si, làm cho các Hội-thánh được vững-bền.

  1. A-mốt 9: 11, 12.
  2. Có mấy bản thêm câu 34 rằng: Nhưng mà Si-la thì quyết ở lại thành An-ti-ốt.