Bước tới nội dung

Ca thương/1

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Ca thương của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 1

Lời than của Giê-rê-mi và của thành Giê-ru-sa-lem

11 Thành nầy xưa vốn đông dân lắm, kìa nay ngồi một mình!
Xưa vốn làm lớn giữa các dân, nay như đờn-bà góa!
Xưa vốn làm nữ-chủ các quận, nay phải nộp thuế-khóa!
2 Nó khóc nức-nở ban đêm, nước mắt tràn đôi má.
Mọi kẻ yêu-mến nó, chẳng ai yên-ủi nó.
Bạn-bè nó phản nó, đều trở nên nghịch-thù.
3 Giu-đa đi làm phu-tù, vì chịu nạn cùng chịu sai-dịch nặng-nề.
Ở đậu giữa các dân, chẳng được chút nghỉ-ngơi.
Những kẻ bắt-bớ đuổi theo nó, theo kịp nó nơi eo-hẹp.
4 Các đường-lối Si-ôn đương thảm-sầu, vì chẳng ai đến dự kỳ lễ trọng-thể nữa.
Mọi cửa thành hoang-vu; các thầy tế-lễ thở-than;
Các gái đồng-trinh nó bị khốn-nạn, chính nó phải chịu cay-đắng.
5 Kẻ đối-địch nó trở nên đầu, kẻ thù-nghịch nó được thạnh-vượng;
Vì Đức Giê-hô-va làm khốn-khổ nó, bởi cớ tội-lỗi nó nhiều lắm,
Con nhỏ nó bị kẻ nghịch bắt điệu đi làm phu-tù.
6 Con gái Si-ôn đã mất hết mọi sự làm cho mình vinh-hoa.
Các quan-trưởng nó như nai chẳng tìm được đồng cỏ,
Chạy trốn kiệt cả sức trước mặt kẻ đuổi theo.
7 Giê-ru-sa-lem, đương ngày khốn-khổ lưu-ly, nhớ xưa trải mọi mùi vui-thích;
Khi dân nó sa vào tay kẻ nghịch, chẳng ai đến cứu cùng.
Quân thù xem thấy nó, chê-cươi nó hoang-vu!
8 Giê-ru-sa-lem phạm tội trọng, bởi đó trở nên sự ô-uế.
Mọi kẻ tôn-kính đều khinh-dể, vì thấy nó trần-truồng.
Nó tự mình thở-than, trở lui.
9 Váy nó dơ-bẩn; nó chẳng nghĩ sự cuối-cùng mình!
Sự sa-sút nó khác thường, chẳng ai yên-ủi nó!...
Hỡi Đức Giê-hô-va, xin xem sự khốn-nạn tôi, vì kẻ thù đã tự tôn mình làm lớn.
10 Kẻ thù đã giơ tay trên mọi vật tốt nó;
Vì nó đã thấy các dân ngoại xông vào nơi thánh nó.
Về dân ngoại ấy Ngài có truyền: chẳng được vào hội Ngài.
11 Cả dân nó vừa đi xin bánh, vừa thở-than;
Đổi hết sự vui lấy thức ăn, để tươi-tỉnh linh-hồn mình.
Hỡi Đức Giê-hô-va, xin đoái xem, vì tôi đã nên khinh-hèn!
12 Hỡi mọi người đi qua, há chẳng lấy làm quan-hệ sao?
Xét xem có sự buồn-bực nào đọ được sự buồn-bực đã làm cho ta,
Mà Đức Giê-hô-va đã làm khốn cho ta nơi ngày Ngài nổi giận phừng-phừng.
13 Ngài đã giáng lửa từ trên cao, vào xương-cốt ta và thắng được.

Ngài đã giăng lưới dưới chơn ta, làm cho ta thối-lui.
Ngài đã làm cho ta nên đơn-chiếc, hằng ngày bị hao-mòn.
14 Ách của tội-lỗi ta Ngài buộc tay vào,
Cả bó chất nặng cổ ta, Ngài đã bẻ gãy sức-mạnh ta.
Chúa đã phó ta trong tay chúng nó, mà ta không chống-cự được!
15 Chúa đã làm nên hư-không lính-chiến ở giữa ta.
Ngài đã nhóm hội lớn nghịch cùng ta, đặng nghiền kẻ trai-trẻ ta.
Chúa đã giày-đạp như trong bàn ép con gái đồng-trinh của Giu-đa.
16 Vậy nên ta khóc-lóc; mắt ta tuôn nước mắt;
Vì kẻ yên-ủi làm tỉnh hồn ta thì đã xa ta.
Con-cái ta bị đơn-chiếc, vì kẻ thù đã thắng trận.
17 Si-ôn giơ tay, chẳng ai yên-ủi nó;
Đức Giê-hô-va đã truyền về Gia-cốp: những kẻ chung-quanh nó nghịch cùng nó.
Giê-ru-sa-lem ở giữa chúng nó như một sự ô-uế.
18 Đức Giê-hô-va là công-bình, vì ta đã bạn-nghịch cùng mạng Ngài.
Hỡi các dân, xin hãy nghe hết thảy, hãy xem sự buồn-bực ta!
Gái đồng-trinh và trai-trẻ ta đã đi làm phu-tù.
19 Ta đã kêu-gọi những kẻ yêu-mến ta, nhưng họ lừa-dối ta.
Các thầy tế-lễ và trưởng-lão đã tắt hơi trong thành,
Khi họ tìm đồ-ăn để tươi-tỉnh linh-hồn mình.
20 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin đoái xem, vì tôi gặp hoạn-nạn; lòng tôi bối-rối;
Trái tim tôi chuyển-động, vì tôi bạn-nghịch lắm lắm!
Ở ngoài có gươm-dao làm cho mất, trong nhà có sự tử-vong.
21 Người ta nghe tiếng tôi than-thở, chẳng ai hề yên-ủi.
Mọi kẻ thù nghe tin tôi bị nạn, biết Ngài đã làm thì mừng-rỡ.
Ngày Ngài đã rao, Ngài sẽ khiến đến!..chúng nó sẽ giống như tôi!
22 Nguyền cho mọi tội chúng nó bày ra trước mặt Ngài!
Xin đãi chúng nó như đãi tôi bởi cớ mọi tội-lỗi tôi;
Vì tôi than-thở nhiều, và lòng tôi mòn-mỏi.