Cay đắng mùi đời/Cuốn thứ nhứt/Cay đắng mùi đời bình nghị
TỰ NGÔN
Ông Hồ Biểu-Chánh bỡi có từng trải việc ở đời, thấy nơi đâu mà làm ra cuốn tiểu-thuyết « Cay đắng mùi đời »?
Năm trước tôi có tặng ông Biểu-Chánh thi đậu Huyện một bài thi như vầy:
Biết sao gở đặng chuyện u-sầu?
Cắc cớ chơi khoa đậu Huyện đầu.
Làm xã[1] từng quen nhà Tể-tướng,
Khảy cầm vốn sẵn thú phong lưu.
So tài chi kể tài trăm dậm,
Kết bạn đều thương bạn sáu châu.
Cái mục lý-tài đà tính trước,
Chăn dân chẳng nhọc sức lo sau.
Có kẻ coi bài thi ấy, thì tưởng sơ qua cho rằng: ông Biểu-Chánh chơi nơi biển hoạn đã im-liềm, bước tới đường danh càng hớn-hở. Có chi đâu mà biết đặng, nếm đặng cái mùi-đời cay đắng, mà phát-động cái cảm tình, hình-dung cái từ điệu đặng tả ra cho đủ cay đắng mùi đời.
Nếu coi cho kỹ lại một câu phá trong bài thi, thì đủ rõ ông Biểu-Chánh đã từng trải việc ở đời những bao giờ; cho nên đọc « Cay đắng mùi đời » đã khiến cho người xót mắt đau lòng; độc hại thay! Cái văn chương « Cay đắng mùi đời » làm chi lại thêm mùi cay đắng mười phần; Tạo-hóa có như vậy chăng?
Ông Biểu-Chánh thấy tôi thường hay than thở mà đọc câu:
Nhứt chi bá tử hồn-lôn hạ,
Cữu khúc xuyên châu uyển chuyển qua.
Nguyên là câu thi của quan lớn Hiệp-biện Phan-thanh-Giảng ở trong bài thi « Thả-mạt » mà tôi lại dịch ra nôm ngâm nga rằng:
Nuốt Bá một nhành còn trạo trực,
(Hột Bá đắng nghét)
Qua sông chín khúc lắm chìu lòn.
(Khúc sông cay co)
Ông Biểu-Chánh lấy làm lạ cho rằng: Câu thi ấy là của người đã từng nếm mùi đời cay đắng đó chi. Ông Biểu-Chánh khiến tôi cũng nên lựa thêm từ-điệu mà bình-nghị vào « Cay đắng mùi đời » đặng tơ tình đồng bịnh tương liên, sở hành mạt nghịch.
Tôi vưng lời mà nghĩ lại thêm buồn!
Vã Tiểu-thuyết có bốn điệu:
- 1° Tâm lý (nói chuyện đạo-lý)
- 2° Chánh trị, (nói chuyện triều-đình)
- 3° Trinh thám (tra bắt hình-án)
- 4° Giệm tình (tình-tự)
Thế tình nay đều ưa đọc lấy Giệm-tình mà thôi.
« Cay đắng mùi đời » về điệu Tâm-lý, ai phòng ham đọc; ai phòng ham nghe; dầu có trước tác, có bình nghị, phi cho lắm lắm công-phu, nào có bổ-ích cho ai được chút đỉnh gì? Cay đắng, đắng cay, nghĩ càng thê thảm! Có đâu được ngọt bùi như « Giệm-tình » vậy. Song có một đều công-bố ra đây; chỉ thương vì « Cay đắng mùi đời » thứ nhứt có ba chữ « Làm thằng Được » nếu làm thằng cho được, thì Thánh, Hiền, bỡi nơi đó mà nên danh, Hào-Kiệt cũng bỡi nơi đó mà nên danh. Khi nhập đạo rồi, thì nếm được cái mùi ngon-ngọt, thơm bùi biết mấy.
Làm thằng Được khó làm vậy thay! Được, có phải là tầm-thường, sợ đói lo nghèo, mà vầy bạn đờn ca; tính bề ôn bão.
Mạnh-Tử viết: Lạc kỳ đạo nhi vong nhơn chi thế (vui theo đạo lý, mà quên thế thần của người) xem ra Được có như vậy chăng?
Lại thương cho Ả Liên, tuy nhiều phen giang-hiểm mà không bỏ thú Quê các phong lưu; lại càng thương cho Chàng-Bỉ, tuy lắm lúc phong trần, mà cứ giữ thú Anh-hùng khoái sự.
Làm cho được như Ả-Liên, như chàng Bỉ, vậy có nên cho vào một bực « Làm thằng Được » cùng chăng?
- ▲ Lúc hội Báo-chương Nam-kỳ hát giúp cuộc Quốc-trái thì ông lãnh vai Xã-trưởng.