Châm ngôn/19
191 Thà người nghèo-khổ ăn-ở thanh-liêm,
Còn hơn là kẻ có môi miệng gian-tà và là một kẻ ngây-dại.
2 Lòng thiếu tri-thức ấy chẳng phải một đều hay;
Vả kẻ nào vội bước bị vấp-phạm.
3 Sự ngu-dại của người nào làm cho hư-hỏng đường-lối mình,
Và lòng người oán Đức Giê-hô-va.
4 Sự giàu-có kết nhiều bậu-bạn;
Còn kẻ khó-khăn dầu bạn cũng lìa-bỏ.
5 Chứng gian nào chẳng bị phạt;
Và kẻ buông đều giả-dối không sao thoát-khỏi.
6 Có nhiều kẻ tìm ơn người rộng-rãi;
Và mỗi người đều là bằng-hữu của kẻ hay ban lễ-vật.
7 Hết thảy anh em ruột của kẻ nghèo đều ghét người;
Phương chi bậu-bạn sẽ lìa xa khỏi người!
Người lấy lời đuổi theo chúng,... chúng chẳng còn đó nữa!
8 Ai có được sự khôn-ngoan thương-mến linh-hồn mình;
Còn ai giữ lấy sự thông-sáng tìm được phước-hạnh.
9 Chứng gian sẽ chẳng thoát-khỏi bị phạt;
Và kẻ buông lời giả-dối sẽ bị hư-mất.
10 Ăn-ở sung-sướng chẳng xứng-hiệp cho kẻ ngu-muội;
Phương chi kẻ tôi-mọi cai-trị các hoàng-tử!
11 Sự khôn-ngoan của người khiến cho người chậm nóng-giận;
Và người lấy làm danh-dự mà bỏ qua tội phạm.
12 Vua thạnh-nộ khác nào sư-tử gầm-thét;
Còn ân-dịch người như sương-móc xuống trên đồng-cỏ.
13 Con trai ngu-muội là tai-họa cho cha nó;
Và sự tranh-cãi của người vợ vốn một máng xối hằng chảy luôn.
14 Nhà cửa và tài-sản là cơ-nghiệp của tổ-phụ để lại;
Còn một người vợ khôn-ngoan do nơi Đức Giê-hô-va mà đến.
15 Sự biếng-nhác làm cho ngủ-mê;
Và linh-hồn trễ-nải sẽ bị đói-khát.
16 Ai gìn-giữ điều-răn, gìn-giữ lấy linh-hồn mình;
Nhưng kẻ nào không coi chừng đường-lối mình sẽ thác.
17 Ai thương-xót kẻ nghèo, tức cho Đức Giê-hô-va vay-mượn;
Ngài sẽ báo lại việc ơn-lành ấy cho người.
18 Hãy sửa-phạt con ngươi trong lúc còn sự trông-cậy;
Nhưng chớ toan lòng giết nó.
19 Người hay nóng-giận dữ-tợn, sẽ phải mang hình;
Vì nếu con giải-cứu hắn, ắt phải giải-cứu lại nữa.
20 Hay nghe lời khuyên-dạy, và tiếp-nhận sự giáo-hối,
Để con được khôn-ngoan trong lúc cuối-cùng.
21 Trong lòng loài người có nhiều mưu-kế;
Song ý-chỉ của Đức Giê-hô-va sẽ thành được.
22 Lòng nhơn-từ của người làm cho người ta yêu-chuộng mình;
Và người nghèo-khổ là hơn kẻ nói dối.
23 Sự kính-sợ Đức Giê-hô-va dẫn đến sự sống,
Làm cho người ta được ở thỏa nguyện, không bị tai-họa lâm đến.
24 Kẻ biếng-nhác thò tay mình trong dĩa,
Rồi không thèm đem nó lên miệng mình nữa.
25 Hãy đánh kẻ nhạo-báng, thì người ngu-dại sẽ trở nên khôn-khéo;
Khá sửa-dạy người thông-sáng, ắt người sẽ hiểu đều tri-thức.
26 Kẻ hãm-hại cha mình, và xô-đuổi mẹ mình,
Là một con trai gây hổ-ngươi và chiêu sỉ-nhục.
27 Hỡi con, hãy thôi nghe sự khuyên-dạy
Khiến cho con lầm-lạc cách xa các lời tri-thức.
28 Chúng gian-tà nhạo-báng sự công-bình;
Và miệng kẻ dữ nuốt tội-ác.
29 Sự xét-đoán dự-bị cho kẻ nhạo-báng;
Và roi-vọt sắm-sửa cho lưng kẻ ngu-muội.