Châm ngôn/8
Sự quí-trọng của sự khôn-ngoan
81 Sự khôn-ngoan há chẳng kêu lên sao?
Sự thông-sáng há không vang tiếng mình ra ư?
2 Sự khôn-ngoan đứng trên chót các nơi cao,
Ngoài đường, tại các ngã-tư.
3 Gần bên cửa thành, tại nơi vào thành,
Ở chỗ đông trong cửa thành, sự khôn-ngoan la lên rằng:
4 Hỡi loài người, ta kêu-gọi các ngươi,
Và tiếng ta hướng về con-cái loài người!
5 Hỡi kẻ ngu-muội, hãy hiểu sự khôn-khéo;
Hỡi kẻ dại-dột, lòng ngươi khá nên thông-sáng.
6 Hãy nghe, vì ta sẽ nói đều tốt-lành,
Ta hở môi ra mà dạy đều ngay-thẳng.
7 Vì miệng ta sẽ nói chân-thật;
Còn môi ta ghét sự gian-ác.
8 Các lời miệng ta đều xưng-hiệp sự công-bình,
Trong nó chẳng có đều chi cong-vạy hoặc gian-tà.
9 Thảy đều rõ-ràng cho người nào hiểu-biết,
Và ngay-thẳng cho người nào tìm được sự tri-thức.
10 Khá nhận sự khuyên-dạy ta, chớ lãnh tiền-bạc,
Thà lãnh sự tri-thức hơn là vàng chọn-lựa;
11 Vì sự khôn-ngoan có giá hơn châu-ngọc,
Và các vật mình ưa-thích hơn hết chẳng sánh bằng nó đặng.
12 Ta, là sự khôn-ngoan, đồng ở với sự thông-minh,
Và tìm được sự hiểu-biết và sự dẽ-dặt.
13 Sự kính-sợ Đức Giê-hô-va, ấy là ghét đều ác;
Ta ghét sự kiêu-ngạo, xấc-xược, con đường ác, và miệng gian-tà.
14 Mưu-luận và sự thông-thạo đều thuộc về ta;
Ta là sự thông-sáng; năng-lực vốn thuộc về ta.
15 Nhờ ta, các vua cai-trị,
Và những quan-trưởng định sự công-bình.
16 Nhờ ta, các quan-trưởng, người tước-vị,
Và các quan-xét thế-gian đều quản-hạt.
17 Ta yêu-mến những người yêu-mến ta,
Phàm ai tìm-kiếm ta sẽ gặp ta.
18 Sự giàu-có, sự tôn-trọng,
Của-cải bền lâu, và sự công-bình, đều ở nơi ta.
19 Bông-trái ta tốt hơn vàng, đến đỗi hơn vàng ròng;
Hoa-lợi của ta quí hơn bạc cao.
20 Ta đi trong con đường công-bình,
Giữa các lối ngay-thẳng,
21 Đặng làm cho kẻ yêu-mến ta hưởng được của-cải thật,
Và làm cho đầy-dẫy các kho-tàng của họ.
22 Trong buổi Đức Giê-hô-va khởi cuộc tạo-hoá,
Về thời thái-cổ, trước khi chưa dựng nên muôn vật thì Ngài đã có ta.
23 Ta đã được lập từ trước vô-cùng,
Từ khi nguyên-thỉ, trước khi dựng nên trái đất.
24 Lúc chưa có vực sâu, chưa có nguồn chảy nước nhiều,
Thì ta đã sanh ra rồi.
25 Trước khi núi-non chưa lập nên,
Và các gò-nổng chưa có;
26 Trước khi Đức Giê-hô-va chưa có dựng nên đất, đồng-ruộng,
Và tro-bụi đầu-tiên của thế-gian, thì ta đã sanh ra rồi.
27 Khi Đức Chúa Trời lập các từng trời,
Và đặt cái vòng trên mặt vực sâu, thì có ta ở đó.
28 Khi Ngài làm cho kiên-cố các từng mây trên cao,
Khiến các nguồn vực sâu vững-chắc,
29 Định bờ-cõi cho biển, —
Để nước không tràn phạm điều-răn của Ngài, —
Và khi Ngài lập nên trái đất,
30 Thì ta ở bên Ngài làm thợ cái,
Hằng ngày ta là sự khoái-lạc Ngài,
Và thường thường vui-vẻ trước mặt Ngài.
31 Ta lấy làm vui-vẻ về chỗ có người ở trên trái đất của Ngài,
Và sự vui-thích ta ở nơi con-cái loài người.
32 Vậy bây giờ, các con ơi! hãy nghe ta;
Ai giữ đạo ta lấy làm có phước thay.
33 Khá nghe lời khuyên-dạy, và ở khôn-ngoan,
Chớ nên từ-chối nó.
34 Người nào nghe lời ta,
Hằng ngày tỉnh-thức tại nơi cửa ta,
Và chờ-đợi ở bên các trụ cửa ta, lấy làm có phước thay.
35 Vì hễ ai tìm được ta, thì gặp sự sống,
Và sẽ được ơn của Đức Giê-hô-va;
36 Nhưng ai phạm đến ta, làm hại cho linh-hồn mình;
Còn kẻ nào ghét ta, ắt ưa-thích sự chết.