Ga-la-ti/1

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Ga-la-ti của Phaolô thành Tarsus, do Phan Khôi dịch
Đoạn 1

Lời đạt và chào-thăm

11 Phao-lô, làm sứ-đồ — chẳng phải bởi loài người, cũng không nhờ một người nào, bèn là bởi Đức Chúa Jêsus-Christ và Đức Chúa Trời, tức là Cha, Đấng đã khiến Ngài từ kẻ chết sống lại — 2 cùng hết thảy anh em ở với tôi, gởi cho các Hội-thánh ở xứ Ga-la-ti: 3 nguyền xin anh em được ân-điển và sự bình-an ban cho bởi Đức Chúa Trời, là Cha, và bởi Đức Chúa Jêsus-Christ, là Chúa chúng ta, 4 là Đấng phó mình vì tội-lỗi chúng ta, hầu cho cứu chúng ta khỏi đời ác nầy, y theo ý-muốn Đức Chúa Trời, là Cha chúng ta, 5 nguyền Ngài được vinh-hiển đời đời vô-cùng! A-men.

I. — Phao-lô binh-vực chức sứ-đồ mình
(Từ 1: 6 đến 2: 21)

Chỉ có một Tin-lành mà thôi

6 Tôi lấy làm lạ cho anh em đã vội bỏ Đấng gọi anh em bởi ơn Đức Chúa Jêsus-Christ, đặng theo tin-lành khác. 7 Thật chẳng phải có tin-lành khác, nhưng có mấy kẻ làm rối trí anh em, và muốn đánh-đổ Tin-lành của Đấng Christ. 8 Nhưng nếu có ai, hoặc chính chúng tôi, hoặc thiên-sứ trên trời, truyền cho anh em một tin-lành nào khác với Tin-lành chúng tôi đã truyền cho anh em, thì người ấy đáng bị a-na-them![1] 9 Tôi đã nói rồi, nay lại nói lần nữa: Nếu ai truyền cho anh em một tin-lành nào khác với Tin-lành anh em đã nhận, thì người ấy đáng bị a-na-them! 10 Còn bây giờ, có phải tôi mong người ta ưng-chịu tôi hay là Đức Chúa Trời? Hay là tôi muốn đẹp lòng loài người chăng? Ví bằng tôi còn làm cho đẹp lòng người, thì tôi chẳng phải là tôi-tớ của Đấng Christ.

Phao-lô trở về đạo được gọi làm sứ-đồ

11 Hỡi anh em, tôi nói cho anh em rằng, Tin-lành mà tôi đã truyền, chẳng phải đến từ loài người đâu; 12 vì tôi không nhận và cũng không học Tin-lành đó với một người nào, nhưng đã nhận lấy bởi sự tỏ ra của Đức Chúa Jêsus-Christ.

13 Vả, anh em đã nghe lúc trước tôi theo giáo Giu-đa, cách cư-xử của tôi là thể nào, tôi bắt-bớ và phá-tán Hội-thánh của Đức Chúa Trời quá chừng; 14 tôi tấn-tới trong giáo Giu-đa hơn nhiều người cùng tuổi cùng nước với tôi, tôi là người sốt-sắng quá đỗi về cựu-truyền của tổ-phụ tôi. 15 Nhưng khi Đức Chúa Trời, là Đấng đã để riêng tôi ra từ lúc còn trong lòng mẹ, và lấy ân-điển gọi tôi, vui lòng 16 bày-tỏ Con của Ngài ra trong tôi, hầu cho tôi rao-truyền Con đó ra trong người ngoại-đạo, thì lập-tức tôi chẳng bàn với thịt và máu. 17 Tôi cũng không lên thành Giê-ru-sa-lem, đến cùng những người đã làm sứ-đồ trước tôi, song tôi đi qua xứ A-ra-bi; sau rồi trở về thành Đa-mách. 18 Kế đó, mãn ba năm, tôi lên thành Giê-ru-sa-lem, đặng làm quen với Sê-pha, và tôi ở với người mười lăm ngày; 19 nhưng tôi không thấy một sứ-đồ nào khác, trừ ra Gia-cơ là anh em của Chúa. 20 Thật, trước mặt Đức Chúa Trời, tôi quyết rằng đều tôi viết cho anh em đây chẳng phải là đều dối. 21 Sau lại, tôi đi qua các miền thuộc xứ Sy-ri và xứ Si-li-si, 22 bấy giờ tôi còn là kẻ lạ mặt trong các Hội-thánh tại xứ Giu-đê, là các hội ở trong Đấng Christ. 23 Chỉn các hội đó có nghe rằng: Người đã bắt-bớ chúng ta ngày trước, nay đương truyền đạo mà lúc bấy giờ người cố sức phá. 24 Vậy thì, các hội đó vì cớ tôi khen-ngợi Đức Chúa Trời.

  1. Xem lời chua ở I Cô-rinh-tô 16: 22.