Gióp/33
Ê-li-hu tỏ ra các sự phước hay họa do lòng thương-xót của Đức Chúa Trời
331 Nhưng vậy, hỡi Gióp, xin hãy nghe diễn-thuyết tôi.
Khá lắng tai nghe các lời nói tôi.
2 Kìa, tôi đã mở miệng ra,
Lưỡi tôi nói trong họng tôi.
3 Các lời tôi nói sẽ chiếu theo sự chánh-trực của lòng tôi;
Đều tôi biết lưỡi tôi sẽ nói cách thành-thực.
4 Thần Đức Chúa Trời đã sáng-tạo tôi,
Hơi-thở của Đấng Toàn-năng ban cho tôi sự sống.
5 Nếu đáp được, hãy đáp lại cho tôi,
Hãy đứng-dậy, bày ra lời của ông tại trước mặt tôi!
6 Hãy xem, đối cùng Đức Chúa Trời tôi với ông có khác chi,
Tôi cũng bởi đất bùn mà ra.
7 Sự oai-nghi tôi nào sẽ làm cho ông kinh-khiếp,
Và quyền-thế tôi sẽ chẳng đè ép ông.
8 Quả ông có nói đến tai tôi,
Tôi đã nghe tiếng lời của ông nói rằng:
9 Tôi trong-sạch, không có vi-phạm;
Tôi vô-tội, và trong lòng tôi chẳng có gian-ác gì.
10 Dầu vậy, Đức Chúa Trời tìm dịp đối-địch tôi,
Cầm tôi như kẻ thù-nghịch Ngài;
11 Ngài riết chơn tôi vào cùm,
Và coi chừng đường-lối tôi.
12 Nầy, tôi muốn đáp với ông rằng trong các lời ấy ông nói vô-lý;
Vì Đức Chúa Trời là lớn hơn loài người.
13 Nhơn sao ông tranh-luận với Ngài?
Ngài không bày-giãi đều nào Ngài làm.
14 Vì Đức Chúa Trời phán một lần,
Hoặc hai lần; nhưng người ta không để ý đến.
15 Ngài phán trong chiêm-bao, trong dị-tượng ban đêm,
Lúc ngươi ta ngủ mê,
Nằm ngủ trên giường mình;
16 Bấy giờ Ngài mở lỗ tai loài người,
Niêm phong lời giáo-huấn mà Ngài dạy cho họ,
17 Hầu cho chở loài người khỏi đều họ toan làm,
Và giấu họ tánh kiêu-ngạo,
18 Cứu linh-hồn họ khỏi cái huyệt,
Và mạng-sống khỏi bị gươm giết.
19 Loài người nằm trên giường mình bị đau-đớn sửa-phạt,
Và xương-cốt người hàng tranh-chạm nhau mãi-mãi,
20 Miệng người bèn lấy làm gớm-ghiếc vật-thực,
Và linh-hồn người ghét những đồ ăn mĩ-vị.
21 Thịt người bị tiêu-hao không còn thấy nữa,
Và xương người, mà trước chẳng thấy được, bèn bị lộ ra.
22 Linh-hồn người đến gần cái hầm,
Và sự sống người xích lại kẻ giết.
23 Nếu trong một ngàn thiên-sứ, có một thiên-sứ làm kẻ truyền-giải cho người,
Để chỉ-dạy người biết đều ngay-thẳng cho người,
24 Ắt Đức Chúa Trời làm ơn cho người và phán rằng:
« Hãy giải-cứu nó khỏi bị sa xuống cái hầm;
Ta đã tìm đặng giá cứu-chuộc rồi. »
25 Người sẽ được thẳng da mát thịt như buổi thơ-ấu;
Người trở lại ngày đang-thì.
26 Người cầu-nguyện cùng Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời bèn đoái thương người,
Khiến người vui-mừng xem thấy mặt Ngài,
Và Ngài trả lại sự công-bình cho người.
27 Đoạn, người đó sẽ hát trước mặt loài người, mà rằng:
« Tôi đã phạm tội, làm hư-hoại sự ngay-thẳng,
Song chẳng có ích gì cho tôi.
28 Đức Chúa Trời có giải-cứu linh-hồn tôi khỏi sa xuống hầm,
Và sự sống tôi sẽ thấy ánh-sáng. »
29 Kìa, các việc ấy Đức Chúa Trời làm cho loài người;
Đến hai lần, hoặc ba lần,
30 Đặng khiến linh-hồn người trở lại khỏi cái hầm,
Hầu cho người được ánh-sáng kẻ sống chiếu vào cho.
31 Hỡi Gióp, hãy chăm-chỉ nghe tôi;
Khá làm thinh, thì tôi sẽ nói.
32 Nếu ông có đều gì muốn nói, hãy đáp lại tôi;
Khá nói, vì tôi muốn xưng ông là công-bình.
33 Bằng chẳng, hãy nghe tôi;
Hãy làm thinh, thì tôi sẽ dạy cho ông sự khôn-ngoan.