Bước tới nội dung

Ha-ba-cúc/1

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Ha-ba-cúc của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 1

Người Canh-đê sửa-phạt Giu-đa

11 Nầy là gánh nặng mà đấng tiên-tri Ha-ba-cúc đã xem thấy.

2 Hỡi Đức Giê-hô-va! Tôi kêu-van mà Ngài không nghe tôi cho đến chừng nào? Tôi vì cớ sự bạo-ngược kêu-van cùng Ngài, mà Ngài chẳng khứng giải-cứu tôi! 3 Nhơn sao Chúa khiến tôi thấy sự gian-ác, và Ngài nhìn-xem sự ngang-trái? Sự tàn-hại bạo-ngược ở trước mặt tôi; sự tranh-đấu cãi-lẫy dấy lên. 4 Vậy nên luật-pháp không quyền, sự chánh-trực không hề tỏ ra. Kẻ hung-ác vây chung-quanh người công-bình, vì cớ đó sự xét-đoán ra trái-ngược.

5 Hãy nhìn trong các nước và xem, hãy lấy làm lạ và sững-sờ! Vì ta đang làm ra trong ngày các ngươi một việc, mà dầu có ai thuật lại cho các ngươi, các ngươi cũng không tin. 6 Nầy, ta khiến người Canh-đê dấy lên, nó là một dân dữ-tợn lung-lăng, hay đi khắp đất đặng chiếm lấy những chỗ-ở không thuộc về mình. 7 Nó thật là đáng sợ và đáng ghê, oai-nghi và sự phán-xét của nó đều là từ nó mà đến. 8 Những ngựa nó nhặm-lẹ hơn con beo, và hung hơn muông-sói ban đêm. Những lính-kỵ nó tràn khắp đây đó, những lính-kỵ nó đến từ phương xa; chúng nó bay như chim ưng lẹ, nôn-nả kiếm ăn. 9 Cả dân ấy đến đặng làm sự bạo-ngược; chúng nó mạnh-dạn đi thẳng tới, và dồn phu-tù lại như cát. 10 Nó nhạo-cười các vua, chế-báng các quan-trưởng, và chê-cười mỗi đồn-lũy: nó đắp lũy, rồi chiếm lấy. 11 Bấy giờ nó sẽ sấn tới như gió thổi qua; vì nó lấy sức-mạnh mình làm thần minh, nên phạm tội trọng.

12 Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời tôi, Đấng Thánh của tôi! Ngài há chẳng phải là từ đời đời vô-cùng sao? Vậy chúng tôi sẽ không chết! Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã lập dân nầy đặng làm sự xét-đoán của Ngài. Hỡi vầng Đá! Ngài đã đặt nó đặng làm sự sửa-phạt!

13 Mắt Chúa thánh-sạch chẳng nhìn sự dữ, chẳng có thể nhìn được sự trái-ngược. Sao Ngài nhìn-xem kẻ làm sự dối-trá, khi kẻ dữ nuốt người công-bình hơn nó, sao Ngài nín-lặng đi? 14 Sao Ngài khiến loài người như cá biển và như loài côn-trùng vô chủ? 15 Nó đã dùng lưỡi câu móc lấy cả, thâu-góp trong chài mình, và nhóm lại trong lưới mình, vậy nên nó vui-mừng và lấy làm thích. 16 Vì cớ đó, nó dâng tế cho lưới, đốt hương cho chài, bởi chưng nó nhờ đó mà được phần béo-tốt và của ăn dư-dật. 17 Có lẽ nào nó cứ đổ lưới mình ra đặng làm sự giết-lát các dân không hề thôi sao?