Bước tới nội dung

II Sa-mu-ên/14

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
II Sa-mu-ên của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 14

Áp-sa-lôm trở về làm hòa lại cùng cha mình

141 Bấy giờ, Giô-áp con trai của Xê-ru-gia, thấy lòng vua hướng về Áp-sa-lôm, 2 thì sai đi tìm tại Thê-cô-a một người đờn-bà khôn-khéo, mà dặn nàng rằng: Hãy làm bộ có tang, mặc áo chế, chớ xức dầu trên đầu nàng, song hãy có dáng một người đờn-bà đã từ lâu ngày khóc một kẻ chết. 3 Đoạn, hãy vào đền vua, tâu cùng vua theo cách nầy. Giô-áp bèn để trong miệng nàng các lời nàng phải nói.

4 Vậy, người đờn-bà ở Thê-cô-a đi đến cùng vua, sấp mình xuống đất mà lạy, rồi tâu rằng: Lạy vua, xin hãy cứu tôi! 5 Vua nói: Ngươi muốn chi? Nàng thưa rằng: Hỡi ôi! tôi góa-bụa, chồng tôi đã chết. 6 Kẻ đòi vua vốn có hai con trai; chúng nó đã đánh lộn với nhau ở ngoài đồng, và vì không ai can ra, nên đứa nầy đánh đứa kia chết. 7 Vì đó, cả dòng-họ đều dấy lên nghịch cùng con đòi của vua, và nói rằng: Hãy nộp cho chúng ta kẻ đã giết em mình, chúng ta muốn giết nó, để báo thù em nó mà nó đã giết; và mặc dầu nó là kẻ kế-nghiệp, chúng ta cũng sẽ diệt nó. — Vậy, chúng toan tắt đóm lửa còn lại cho tôi, không để cho chồng tôi hoặc danh, hoặc dòng-dõi gì trên mặt đất. 8 Vua nói cùng người đờn-bà rằng: Hãy trở về nhà ngươi; ta sẽ truyền lịnh về việc ngươi. 9 Người đờn-bà Thê-cô-a thưa cùng vua rằng: Lạy vua-chúa tôi, nguyện lỗi đổ lại trên tôi và trên nhà cha tôi, nguyện vua và ngôi vua không can-dự đến! 10 Vua tiếp: Nếu có ai hăm-dọa ngươi nữa, hãy dẫn nó đến ta. Nó sẽ chẳng còn dám đụng đến ngươi đâu nữa. 11 Nàng tiếp rằng: Tôi cầu-xin vua hãy chỉ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua làm chứng rằng kẻ báo thù huyết chớ làm hại tôi càng nặng hơn, và giết con trai tôi. Vua đáp: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng-sống mà thề rằng, một sợi tóc sẽ chẳng rụng xuống khỏi đầu của con trai ngươi!

12 Người đờn-bà lại tiếp: Xin cho phép con đòi vua còn tâu một lời cùng vua-chúa tôi nữa. Vua đáp: Hãy nói. 13 Người đờn-bà nói: Vậy thì sao đối cùng dân-sự của Đức Chúa Trời, vua chẳng đoán-xét đồng một thể? Vua phán lời đó giống như kẻ có tội, vì vua không đòi về đứa con trai mà vua đã đày đi. 14 Vì rốt lại, chúng ta là kẻ hay chết, giống như nước chảy trên đất, không hốt lại được. Nhưng Đức Chúa Trời không cất mạng-sống đi, Ngài biết tìm cách-thế đặng không đẩy kẻ bị đầy cách xa Ngài.

15 Bây giờ, nếu tôi đến tâu cùng vua-chúa tôi, ấy vì dân-sự làm cho tôi run-sợ. Con đòi vua có nghĩ rằng: Mình phải tâu cùng vua, có lẽ vua sẽ làm đều con đòi vua cầu-xin. 16 Phải, vua sẽ nghe con đòi vua mà giải-cứu nó khỏi tay kẻ muốn diệt chúng tôi, là tôi và con trai tôi, khỏi sản-nghiệp của Đức Chúa Trời. 17 Vậy, con đòi vua đã nghĩ rằng: Chớ chi lời của vua-chúa tôi ban cho chúng tôi sự an-nghỉ; vì vua-chúa tôi khác nào một thiên-sứ của Đức Chúa Trời, hiểu sự lành và sự dữ. Nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua ở cùng vua!

18 Vua nói tiếp cùng người đờn-bà rằng: Chớ dấu ta chi hết về đều ta sẽ hỏi ngươi. Người đờn-bà thưa rằng: Xin vua-chúa tôi hãy hỏi. 19 Vua hỏi: Có phải Giô-áp đã đặt tay vào mọi đều đó chăng? Người đờn-bà thưa rằng: Vua-chúa tôi ôi, tôi chỉ mạng-sống của vua mà thề, người ta không thế xít qua bên hữu hoặc bên tả, đặng khỏi đều vua-chúa tôi mới nói đó. Phải, ấy là Giô-áp, tôi-tớ của vua, đã truyền lịnh cho tôi, và để các lời nầy trong miệng con đòi vua. 20 Giô-áp, tôi-tớ của vua, đã làm như vậy, để làm cho việc nầy thành ra cách mới. Nhưng chúa tôi là khôn-ngoan như thiên-sứ của Đức Chúa Trời, hiểu rõ mọi việc đã xảy ra trên đất.

21 Vua bèn nói cùng Giô-áp rằng: Vậy vì ngươi đã làm việc nầy, hãy đi đòi gã trai-trẻ Áp-sa-lôm trở về. 22 Giô-áp sấp mình xuống đất lạy, và chúc phước cho vua, mà rằng: Vua-chúa tôi ôi, ngày nay tôi-tớ vua biết rằng nó đã được ơn trước mặt vua; vì vua đã làm đều tôi-tớ vua đã cầu-xin ngài.

23 Giô-áp bèn chổi dậy, đi đến Ghê-su-rơ, đem Áp-sa-lôm về Giê-ru-sa-lem. 24 Vua bèn nói rằng: Nó phải rút ở trong nhà nó, chớ ra mắt trước mặt ta. Ấy vậy, Áp-sa-lôm rút ở trong nhà mình, không ra mắt vua.

25 Vả, trong cả Y-sơ-ra-ên chẳng có một người nào được khen-chuộng về nhan-sắc mình như Áp-sa-lôm; nơi mình người, từ bàn chơn cho đến chót đầu, chẳng có tì-vít gì hết. 26 Mỗi năm người hớt tóc mình, — vì nặng làm cho người bất-tiện, — thì tóc người cân được hai trăm siếc-lơ, theo cân của vua. 27 Áp-sa-lôm sanh ba con trai và một con gái, tên là Ta-ma; nàng là người nữ rất lịch-sự.

28 Áp-sa-lôm ở tại Giê-ru-sa-lem trọn hai năm, không ra mắt vua. 29 Kế đó, Áp-sa-lôm đòi Giô-áp đặng sai người đi đến cùng vua; nhưng Giô-áp không chịu đến gần người. Áp-sa-lôm đòi người lại một lần thứ nhì, song Giô-áp lại từ-chối, không muốn đến. 30 Áp-sa-lôm bèn nói cùng các tôi-tớ mình rằng: Hãy xem ruộng của Giô-áp, là ruộng lúa mạch kia, ở gần bên ruộng ta; hãy đi châm lửa vào ruộng ấy. Các tôi-tớ của Áp-sa-lôm bèn châm lửa vào ruộng đó. 31 Bấy giờ, Giô-áp đứng dậy, đến cùng Áp-sa-lôm trong nhà người mà nói rằng: Cớ sao các tôi-tớ ngươi có châm lửa vào ruộng ta? 32 Áp-sa-lôm nói với người rằng: Hãy đến đây, ta sẽ sai ngươi đến cùng vua, đặng nói rằng: Tôi đã ở Ghê-su-rơ trở về làm chi? Thà tôi còn ở đó thì hơn. Vậy bây giờ, tôi muốn ra mắt vua; ví bằng tôi có tội-ác gì, xin vua hãy giết tôi đi. 33 Vậy, Giô-áp đi đến vua, thuật lại các lời ấy. Vua bèn đòi Áp-sa-lôm đến; người vào đền vua, sấp mình xuống trước mặt vua, và vua hôn Áp-sa-lôm.