Bước tới nội dung

II Sa-mu-ên/13

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
(Đổi hướng từ II Sa-mu-ên/Chương 13)
II Sa-mu-ên của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 13

Am-nôn làm sỉ-nhục cho Ta-ma

131 Kế sau ấy, xảy có việc nầy: Áp-sa-lôm, con trai của Đa-vít, có một em gái ruột, tên là Ta-ma, rất lịch-sự; Am-nôn, con trai của Đa-vít, thương nàng. 2 Am-nôn mê-mệt vì cớ Ta-ma em gái mình; đến đỗi thành bịnh; vì nàng là đồng-trinh, lấy làm khó cho Am-nôn được chi với nàng. 3 Vả, Am-nôn có một bạn-hữu tên là Giô-na-đáp, con trai của Si-mê-a, là anh Đa-vít; người nầy rất quỉ-quyệt. 4 Giô-na-đáp nói cùng Am-nôn rằng: Hỡi vương-tử, nhơn sao một ngày một hao-mòn như vậy? Vương-tử sẽ thú thật với tôi chăng? Am-nôn đáp: Ta thương Ta-ma, em gái của Áp-sa-lôm, là em trai ta. 5 Giô-na-đáp nói cùng người rằng: Vương-tử hãy nằm trên giường, làm bộ đau; rồi khi vua cha đến thăm, hãy nói rằng: Con xin cha cho Ta-ma, em gái con, đến cho con ăn; nó sẽ dọn món ăn trước mặt con, con sẽ thấy nó làm, và sẽ nhận lấy đồ-ăn từ nơi tay nó.

6 Vậy, Am-nôn nằm làm bộ đau. Vua đến thăm, thì Am-nôn nói cùng vua rằng: Con xin cha cho Ta-ma đến đây, làm hai cái bánh nhỏ tại trước mắt con; con sẽ nhận lấy bánh ấy nơi tay nó. 7 Đa-vít sai người đến cùng Ta-ma, bảo nàng rằng: Hãy đi đến nhà Am-nôn, anh con, và làm món chi để ăn. 8 Ta-ma đi đến nhà anh mình; người đương nằm. Trước mặt người, nàng lấy bột mì, nhồi làm bánh nhỏ và hấp đi. 9 Đoạn, nàng nhắc chảo nhỏ xuống, và trút bánh ra trong mâm; nhưng Am-nôn từ-chối không ăn, bèn nói rằng: Hãy biểu mọi người ra khỏi đây. Hết thảy đều lui ra. 10 Bấy giờ, Am-nôn nói cùng Ta-ma rằng: Hãy bưng đồ-ăn em đã dọn cho anh vào trong phòng, để anh nhận lấy nó từ nơi tay em. Ta-ma bèn lấy các bánh nhỏ mình đã làm, bưng vào cho Am-nôn, anh mình, ở trong phòng. 11 Nàng dâng bánh cho người ăn; nhưng người vớ lấy nàng mà nói rằng: Em ơi, hãy đến ngủ cùng anh. 12 Nàng đáp với người rằng: Không được, anh; chớ làm nhục tôi, vì trong Y-sơ-ra-ên người ta chẳng làm như vậy. Chớ phạm sự ô-hạnh nầy! 13 Tôi sẽ mang sự sỉ-nhục tôi đi đâu? Còn anh sẽ như một người ô-danh trong Y-sơ-ra-ên. Thà anh nói cùng vua thì hơn; vua chẳng cấm anh lấy tôi làm vợ. 14 Nhưng Am-nôn không khứng nghe nàng; và vì người mạnh hơn, bèn gian-hiếp nàng, nằm cùng nàng.

15 Rồi đó, Am-nôn lấy làm gớm-ghét nàng quá, đến đỗi tình người ghen-ghét nàng lại lớn hơn tình thương-yêu nàng khi trước. Am-nôn nói cùng nàng rằng: Hãy đứng dậy, đi đi! 16 Nàng đáp: Chớ đuổi tôi đi mà làm cho tôi một sự quấy lớn hơn sự quấy anh đã làm rồi! Nhưng người không khứng nghe nàng; 17 bèn gọi một đứa trẻ hầu-hạ, mà biểu rằng: Hãy đuổi đờn-bà nầy ra khỏi trước mặt ta, rồi đóng cửa khóa chốt lại! 18 Vả, nàng mặc một cái áo trong dài, vì các công-chúa đều mặc áo như thế đương khi còn đồng-trinh. Vậy, tôi-tớ của Am-nôn đuổi nàng ra và đóng cửa lại. 19 Ta-ma bèn bỏ tro trên đầu mình, xé áo dài, và bưng tay trên đầu, vừa đi vừa cất tiếng la.

20 Áp-sa-lôm, anh nàng, hỏi nàng rằng: Có phải Am-nôn, anh của em đã nằm cùng em chăng? Thế thì, hỡi em, hãy làm thinh, vì là anh của em; chớ lấy sự đó mà cực lòng quá! Như vậy, Ta-ma ở riêng ra nơi nhà Áp-sa-lôm, anh nàng. 21 Vua Đa-vít hay được các đều đó, bèn giận lắm. 22 Áp-sa-lôm chẳng còn nói cùng Am-nôn một lời nào, hoặc lành hay dữ, vì người ghét Am-nôn, bởi Am-nôn đã gian-hiếp Ta-ma, em gái mình.

Am-nôn chết và Áp-sa-lôm chạy trốn

23 Cách hai năm sau, đương lúc Áp-sa-lôm hớt lông chiên mình tại Ba-anh-Hát-so gần Ép-ra-im, người mời hết thảy các vương-tử. 24 Áp-sa-lôm đến cùng vua mà thưa rằng: Kẻ tôi-tớ vua có những thợ hớt lông chiên nơi nhà; vậy, xin vua cùng quần-thần của vua đến nhà kẻ tôi-tớ vua. 25 Nhưng vua đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Không được, con; hết thảy chúng ta không đi đến nhà con, vì sẽ làm tổn-phí cho con. Mặc dầu Áp-sa-lôm cố nài, Đa-vít không chịu đi đến đó; nhưng Đa-vít chúc phước cho người. 26 Áp-sa-lôm bèn nói rằng: Nếu vua không đến, xin cho phép Am-nôn, anh tôi, đến cùng chúng tôi. Vua đáp: Cớ sao nó sẽ đi đến cùng con? 27 Nhưng Áp-sa-lôm cố nài đến đỗi vua để cho Am-nôn và hết thảy vương-tử đi với người.

28 Vả, Áp-sa-lôm truyền lịnh cho các tôi-tớ mình rằng: Hãy ý-tứ, xem khi lòng Am-nôn vui vì rượu, và khi ta bảo các ngươi: Hãy đánh Am-nôn, thì bấy giờ, hãy giết hắn đi, chớ sợ chi: ấy chính ta dặn-biểu các ngươi làm đều đó. Khá can-đởm, tỏ mình ra mạnh-bạo! 29 Các tôi-tớ Áp-sa-lôm xử Am-nôn y như người đã truyền cho họ. Bấy giờ, các vương-tử đứng dậy, cỡi lừa và chạy trốn.

30 Đương khi các vương-tử ở dọc đường, có tiếng thấu đến vua Đa-vít rằng Áp-sa-lôm đã giết các vương-tử rồi, không có một ai thoát khỏi. 31 Vua đứng dậy, xé áo mình và nằm dưới đất; hết thảy tôi-tớ người đứng chầu gần bên, áo cũng xé rách. 32 Nhưng Giô-na-đáp, con trai Si-mê-a, là anh Đa-vít, cất tiếng nói rằng: Xin chúa tôi chớ tưởng rằng các vương-tử của chúa đã bị giết hết; vì chỉ một mình Am-nôn bị chết thôi; ấy là việc Áp-sa-lôm đã định ý làm từ ngày Am-nôn gian-hiếp Ta-ma, em gái của người. 33 Ấy vậy, xin vua-chúa tôi, chớ tưởng rằng hết thảy vương-tử đã chết; chỉ một mình Am-nôn chết đó thôi.

34 Áp-sa-lôm đã chạy trốn. Kẻ tôi-tớ đương ở vọng-canh, ngước mắt lên, nhìn thấy một đoàn người đông lắm đi tới, do theo đường tây, về phía núi. 35 Giô-na-đáp tâu cùng vua rằng: Tôi thấy các vương-tử đến; việc đã xảy ra y như tôi-tớ vua đã nói. 36 Người nói vừa dứt, thì thấy các vương-tử đến; họ đều cất tiếng lên khóc. Vua và hết thảy tôi-tớ cũng đều tuôn tràn giọt lụy. 37 Còn Áp-sa-lôm đã chạy trốn, và ẩn tại nhà Thanh-mai, con trai A-mi-hút, vua xứ Ghê-su-rơ. Đa-vít để tang cho con trai mình luôn luôn.

38 Áp-sa-lôm trốn tại xứ Ghê-su-rơ ba năm. 39 Đoạn, vua Đa-vít bỏ không đuổi theo Áp-sa-lôm nữa, vì vua đã được giải-buồn về sự chết của Am-nôn.