Bước tới nội dung

I Cô-rinh-tô/9

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

Quyền-lợi của chức sứ-đồ

91 Tôi chẳng được tự-do sao? Tôi chẳng phải là sứ-đồ sao? Tôi há chẳng từng thấy Đức Chúa Jêsus là Chúa chúng ta sao? Anh em há chẳng phải là công-việc tôi trong Chúa sao? 2 Nếu tôi không phải là sứ-đồ cho kẻ khác, ít nữa cũng là sứ-đồ cho anh em; vì chính anh em là ấn-tín của chức sứ-đồ tôi trong Chúa. 3 Ấy là lẽ binh-vực của tôi đối với kẻ kiện-cáo mình. 4 Chúng tôi há không có phép ăn uống sao? 5 Há không có phép dắc một người chị em làm vợ đi khắp nơi với chúng tôi như các sứ-đồ khác cùng các anh em Chúa và Sê-pha đã làm, hay sao? 6 Hay là chỉ một tôi với Ba-na-ba không có phép được khỏi làm việc? 7 Vậy thì có ai ăn lương nhà mà đi đánh giặc? Có ai trồng vườn nho mà không ăn trái? Hay là có ai chăn bầy vật mà không dùng sữa nó để nuôi mình? 8 Tôi nói vậy, nào phải chỉ theo thói người ta quen nói đâu? Luật-pháp há chẳng nói như vậy sao? 9 Vì chưng có chép trong luật-pháp Môi-se rằng: Ngươi chớ khớp miệng con bò đang đạp lúa.[1] Há phải Đức Chúa Trời lo cho bò sao? 10 Quả thật Ngài nói câu đó về chúng ta phải không? Phải, ấy là về chúng ta mà có chép rằng ai cày ruộng phải trông-cậy mà cày, ai đạp lúa phải trông-cậy mình sẽ có phần mà đạp lúa.

11 Nếu chúng tôi đã gieo của thiêng-liêng cho anh em, mà muốn thâu lại của vật-chất của anh em, thì nào có phải một việc quá lẽ đâu? 12 Người khác còn có quyền ấy trên anh em, huống chi là chúng tôi? Dầu vậy, chúng tôi chẳng từng dùng quyền ấy; nhưng chúng tôi chịu mọi sự, hầu cho khỏi làm ngăn-trở Tin-lành của Đấng Christ chút nào. 13 Anh em há chẳng biết rằng ai hầu việc thánh thì ăn của dâng trong đền-thờ, còn ai hầu việc nơi bàn-thờ thì có phần nơi bàn-thờ sao? 14 Cũng vậy, Chúa có truyền rằng ai rao-giảng Tin-lành thì được nuôi mình bởi Tin-lành.

Các đều Phao-lô liều-bỏ

15 Phần tôi thì chẳng từng dùng quyền ấy chút nào, và viết thơ nầy chẳng phải để đòi quyền ấy lại; vì tôi đành thà chết còn hơn là chịu ai cất lấy cớ khoe mình nầy đi. 16 Ví bằng tôi rao-truyền Tin-lành, tôi chẳng có cớ gì khoe mình, vì có lẽ cần buộc tôi; còn không rao-truyền Tin-lành, thì khốn-khó cho tôi thay. 17 Nếu tôi vui lòng làm việc đó, thì được thưởng; lại nếu tôi không vui lòng mà làm, thì cái chức-vụ cũng vẫn phó-thác cho tôi. 18 Thế thì phần thưởng của tôi là gì? Ấy là khi giảng Tin-lành, thì giảng nhưng-không, chẳng dùng quyền tôi có như người giảng Tin-lành.

19 Vả, tôi đối với ai vẫn cũng là được tự-do, mà tôi đành phục mọi người, hầu cho tôi được nhiều người hơn. 20 Với người Giu-đa, tôi ở như một người Giu-đa, hầu được những người Giu-đa; với những người dưới quyền luật-pháp, (dầu chính tôi chẳng ở dưới quyền luật-pháp), tôi cũng ở như kẻ dưới quyền luật-pháp, hầu được những người dưới quyền luật-pháp; 21 với những người không luật-pháp, (dầu đối với Đức Chúa Trời tôi không phải là không luật-pháp, vì tôi ở dưới luật-pháp của Đấng Christ), song tôi cũng ở như người không luật-pháp, hầu được những người không luật-pháp. 22 Tôi ở yếu-đuối với những người yếu-đuối, hầu được những người yếu-đuối; tôi đã trở nên mọi cách cho mọi người, để cứu-chuộc được một vài người không cứ cách nào. 23 Mọi đều tôi làm, thì làm vì cớ Tin-lành, hầu cho tôi cũng có phần trong đó.

24 Anh em há chẳng biết rằng trong cuộc chạy thi nơi trường đua, hết thảy đều chạy, nhưng chỉ một người được thưởng sao? Vậy, anh em hãy chạy cách nào cho được thưởng. 25 Hết thảy những người đua-tranh, tự mình chịu lấy mọi sự kiêng-kỵ, họ chịu vậy để được mão triều-thiên hay hư-nát. Nhưng chúng ta chịu vậy để được mão triều-thiên không hay hư-nát. 26 Vậy thì, tôi chạy, chẳng phải là chạy bá-vơ; tôi đánh, chẳng phải là đánh gió; 27 song tôi đãi thân-thể tôi cách nghiêm-khắc, bắt nó phải phục, e rằng sau khi tôi đã giảng-dạy kẻ khác, mà chính mình phải bị bỏ chăng.

  1. Phục-truyền 25:4.