I Phi-e-rơ/2
Phải tin Đức Chúa Jêsus-Christ, là đá góc nhà
21 Vậy anh em đã từ-bỏ mọi đều độc-ác, mọi đều gian-dảo, mọi thứ giả-trá, lòng ghen-ghét và sự nói hành, 2 thì hãy ham-thích sữa thiêng-liêng của Đạo, như trẻ con mới đẻ vậy, hầu cho anh em nhờ đó lớn lên mà được rỗi linh-hồn, — 3 nếu anh em đã nếm biết Chúa là ngọt-ngào. 4 Hãy đến gần Ngài, là hòn đá sống, bị người ta loại ra, song được chọn và quí trước mặt Đức Chúa Trời, 5 và anh em cũng như đá sống, được xây nên nhà thiêng-liêng, làm chức tế-lễ thánh, đặng dâng của tế-lễ thiêng-liêng, nhờ Đức Chúa Jêsus-Christ mà đẹp ý Đức Chúa Trời. 6 Vì trong Kinh-thánh có chép rằng:
Nầy, ta đặt tại Si-ôn hòn đá góc nhà đã chọn-lựa và quí-báu;
Ai tin đến đá ấy sẽ không bị xấu-hổ.[1]
7 Vậy nên, cho anh em là kẻ đã tin, thì là đá quí; nhưng cho những kẻ không tin, thì
Hòn đá mà bị thợ xây nhà loại ra,
Bèn trở nên đá góc nhà,[2]
là
Đá gây cho vấp-váp, là đá lớn làm cho sa-ngā;[3]
8 họ bị vấp đá đó, vì không vâng-phục Đạo, và đều ấy đã định sẵn cho họ rồi. 9 Nhưng anh em là dòng-giống được lựa-chọn, là chức thầy tế-lễ nhà vua, là dân thánh, là dân thuộc về Đức Chúa Trời, hầu cho anh em rao-giảng nhơn-đức của Đấng đã gọi anh em ra khỏi nơi tối-tăm, đến nơi sáng-láng lạ-lùng của Ngài; 10 anh em ngày trước không phải là một dân, mà bây giờ là dân Đức Chúa Trời, trước không được thương-xót, mà bây giờ được thương-xót.
Giữ cho khỏi những sự ham-muốn xác-thịt
11 Hỡi kẻ rất yêu-dấu, anh em như người ở trọ, kẻ đi đường, tôi khuyên phải kiêng những đều xác-thịt ưa-thích, là đều chống-trả với linh-hồn. 12 Phải ăn-ở ngay-lành giữa dân ngoại, hầu cho họ, là kẻ vẫn gièm-chê anh em như người gian-ác, đã thấy việc lành anh em, thì đến ngày Chúa thăm-viếng, họ ngợi-khen Đức Chúa Trời.
Bổn-phận đối với các bậc có quyền
13 Vì cớ Chúa, hãy phục theo mọi phép-tắc loài người lập lên, hoặc vua, như đấng rất cao, 14 hoặc các quan, như người vua sai ra để phạt kẻ làm dữ và khen người làm lành. 15 Vì anh em làm đều lành để ngăn miệng những kẻ ngu-muội dại-dột, ấy là ý-muốn của Đức Chúa Trời. 16 Hãy ăn-ở như người tự-do, nhưng chớ dùng tự-do làm cái màn che sự hung-ác, song phải coi mình là tôi-mọi Đức Chúa Trời. 17 Hãy kính mọi người; yêu anh em; kính-sợ Đức Chúa Trời; tôn-trọng vua.
Bổn-phận kẻ tôi-tớ
18 Hỡi kẻ làm tôi-tớ, hãy lấy lòng rất kính-sợ mà phục theo chủ mình, chẳng những phục người chủ hiền-lành mà thôi, lại phải phục người chủ khó tánh nữa. 19 Vì nhơn cớ lương-tâm đối với Đức Chúa Trời, mà chịu khốn-nạn trong khi bị oan-ức, ấy là một ơn phước. 20 Vả, mình làm đều ác, bị đánh mà hay nhịn-chịu, thì có đáng khoe gì? Nhưng nếu anh em làm lành, mà nhịn-chịu sự khốn-khó, ấy là một ơn phước trước mặt Đức Chúa Trời.
21 Anh em đã được kêu-gọi đến sự đó, vì Đấng Christ cũng đã chịu khổ cho anh em, để lại cho anh em một gương, hầu cho anh em noi dấu chơn Ngài; 22 Ngài chưa hề phạm tội, trong miệng Ngài không thấy có chút chi dối-trá; 23 Ngài bị rủa mà chẳng rủa lại, chịu nạn mà không hề ngăm-dọa, nhưng cứ phó mình cho Đấng xử-đoán công-bình; Ngài gánh tội-lỗi chúng ta trong thân-thể Ngài trên cây gỗ, hầu cho chúng ta là kẻ đã chết về tội-lỗi, được sống cho sự công-bình; lại nhơn những lằn đòn của Ngài mà anh em đã được lành bịnh.
24 Vì anh em vốn giống như con chiên lạc, mà bây giờ đã trở về cùng Đấng chăn-chiên và Giám-mục của linh-hồn mình.