Thanh thần vọng Lam giang,
Lam giang trướng thu thủy.
Ngư miết du khâu lăng,
Ngưu mã mê nhai sĩ.
Dĩ ngạn băng bạo lôi,
Hồng đào kiến kỳ quỷ
Nguy hiểm thắng nhân tâm,
Khuynh phúc diệc thiên ý.
Ngã vọng Lam Giang đầu
Thốn tâm thường chủy thủy.
Thường khủng nhất thất túc,
Cốt một vô để chỉ
Như hà thế gian nhân
Thừa yểm bất tri úy?
Khứ giả hà thoa thao!
Lai giả thượng vị dĩ
Đế đức bản hiếu sinh
Ná đắc trường như thị?
Nghĩ khu Thiên Nhận sơn,
Điền bình ngũ bách lý.
Sáng sớm, nhìn ra sông Lam,
Mùa thu, nước lên to,
Cá giải bơi trên bờ,
Ngựa trâu lạc mất lối.
Bờ sông lở ầm ầm như sấm,
Sóng dâng lên giống một bầy quỷ,
Thật nguy hiểm hơn lòng người!
Sụt lở cũng do ý trời!
Ta nhìn ra sông Lam,
Lòng những lo ngay ngáy,
Không mau sẩy chân
Thì chỉm nghỉm xuống tận đáy sâu,
Thế mà sao người thế gian
Cứ xông pha nơi hiểm nghèo mà không biết sợ?
Kẻ đi tới ào ào,
Người đi lại cũng không ngớt,
Trời vốn có đức hiếu sinh,
Sao để như vậy mãi?
Muốn xô đẩy núi Thiên Nhận xuống
Lấp bằng năm trăm dặm dòng sông này!