Luân lý giáo khoa thư - Lớp Sơ đẳng/I/19
19. — Đi học phải chuyên-cần.
Đi học phải chăm-chỉ, đừng để mất thời giờ. Lúc yếu đau, hay có việc cần cấp, hãy xin phép nghỉ.
Đi học phải cho đúng giờ, đừng đi chậm-trễ mà làm ngăn trở sự giảng dạy của thầy và làm phiền anh em bạn trong lớp.
Tiểu dẫn. — Tạ và Đinh.
Anh Đinh và anh Tạ, hai anh cùng đi học một ngày. Anh Đinh thì chăm-chỉ, không hay để mất thời giờ. Trừ ra lúc nào đau yếu, hay là trong nhà có việc cần cấp, thì mới xin phép nghỉ, còn thì bao giờ cũng đi học luôn. Anh Đinh đi học buổi nào cũng đúng giờ, không làm ngăn trở sự giảng dạy của thầy và không làm phiền anh em bạn trong lớp. Bởi vậy anh Đinh học mau tấn-tới lắm; anh mới đi học có ba năm, mà đã đậu bằng Việt-Nam sơ-đẳng tiểu-học.
Anh Tạ thì không thế. Anh lười biếng[1], hơi váng đầu, sổ
Hỏng thi.
mũi đã lấy nè (kiếm cách) xin nghỉ, thành ra bài vở nhà trường
anh bỏ mất nhiều. Anh đi học, thường hay chậm-trễ. Bởi vậy
anh vẫn còn lẹt-đẹt mãi ở lớp Sơ-đẳng.
Ta xem chuyện anh Đinh và anh Tạ, thì biết rằng đi học phải nên chăm-chỉ và bao giờ cũng phải đi đúng giờ.
Giải nghĩa. — Lẹt-đẹt = cứ ở dưới không tiền lên được.
Câu hỏi. — Ta đi học phải thế nào? — Anh Đinh chăm-chỉ thế nào? — Anh Tạ lười-biếng thế nào? — Sự học của hai ảnh kết quả khác nhau làm sao?
Cách-ngôn. — Cần hữu công, hí vô ích.
- ▲ làm-biếng