Bước tới nội dung

Nê-hê-mi/5

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Nê-hê-mi của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 5

Nê-hê-mi binh-vực kẻ nghèo

51 Khi ấy có tiếng kêu la lớn của dân-sự và vợ họ về người Giu-đa, là anh em mình. 2 Có người nói rằng: Chúng tôi, con trai và con gái chúng tôi, đông-đảo, và chúng tôi phải có lúa-mì để ăn cho sống. 3 Cũng có người nói rằng: Trong khi đói-kém, chúng tôi cầm ruộng, vườn nho và nhà chúng tôi hầu cho có lúa-mì ăn. 4 Lại có người khác nói rằng: Chúng tôi có cầm ruộng và vườn nho chúng tôi, mà vay bạc đặng đóng thuế cho vua. 5 Vả, thân của chúng tôi vốn như của anh em chúng tôi, các con trai chúng tôi khác nào các con trai họ; nầy chúng tôi phải bắt các con trai và con gái chúng tôi làm tôi-mọi, và đã có đứa con gái chúng tôi làm tôi-mọi rồi; không còn thuộc nơi quyền tay chúng tôi chuộc nó lại; vì đồng-ruộng và vườn nho chúng tôi đã thuộc về kẻ khác.

6 Khi tôi nghe các lời nầy và tiếng kêu la của họ, bèn lấy làm giận lắm. 7 Lòng tôi bàn-tính về đều đó, cãi-lẫy với những người tước-vị và các quan-trưởng, mà rằng: Các ngươi buộc tiền lời cho mỗi người anh em mình! Tôi nhóm lại một hội đông-đảo đối-nghịch chúng, 8 mà nói rằng: Cứ theo quyền chúng ta có chuộc lại anh em chúng ta, là người Giu-đa, mà đã bị bán cho các dân-tộc, và các ngươi lại muốn bán anh em mình sao? Chớ thì họ sẽ bị bán cho chúng ta sao? Chúng bèn làm thinh chẳng biết nói chi nữa. 9 Tôi lại nói: Đều anh em làm chẳng được tốt. Anh em há chẳng đáng lẽ ăn ở cách kính-sợ Đức Chúa Trời, e bị sỉ-nhục giữa các dân-tộc, là thù-nghịch của chúng ta, sao? 10 Tôi, anh em tôi, và các đầy-tớ tôi cũng có cho họ vay mượn bạc và lúa-mì vậy. Nhưng tôi xin anh em hãy bỏ cái ăn lời nầy. 11 Tôi xin anh em chánh ngày nay, hãy trả lại cho họ đồng-ruộng, vườn nho, vườn ô-li-ve, và nhà-cửa của họ, cùng lời một phân trăm về bạc lúa-mì, rượu, và dầu, mà anh em đã bắt họ nộp. 12 Chúng nói rằng: Chúng tôi sẽ trả lại, và không đòi họ chi hết; chúng tôi sẽ làm như vậy y ông đã nói. Tôi đòi những thầy tế-lễ, bắt chúng thề phải làm theo như lời hứa đó. 13 Tôi cũng giũ vạt áo tôi, mà rằng: Phàm ai không giữ làm theo lời hứa nầy, nguyện Đức Chúa Trời hãy giũ hắn khỏi nhà và khỏi hao-lợi của công-lao hắn; nguyện hắn bị giũ sạch-không như vậy! Cả hội-chúng đồng nói: A-men! Chúng ngợi-khen Đức Giê-hô-va. Đoạn, dân-sự đều làm theo lời hứa ấy.

14 Vả lại, từ ngày tôi được lập làm tổng-trấn trong xứ Giu-đa, tức từ năm thứ hai mươi cho đến năm thứ ba mươi hai đời vua Ạt-ta-xét-xe, cộng trong mười hai năm, tôi hoặc anh em tôi chẳng ăn lương-lộc thường cấp cho quan tổng-trấn. 15 Nhưng các quan tổng-trấn đã đến nhậm trước tôi, bắt dân-sự cấp dưỡng, lấy cho mình lương-thực, và rượu, trừ ra bốn mươi siếc-lơ bạc; đến đỗi các đầy-tớ họ cũng lấn-lướt trên dân-sự nữa. Nhưng tôi không có làm như vậy; vì cớ kính-sợ Đức Chúa Trời. 16 Lại tôi cũng giữ bền-vững trong công-việc xây-sưa vách nầy, chẳng có mua đồng-ruộng nào; và các đầy-tớ tôi đều hội-hiệp lại đó đặng làm công-việc. 17 Nơi bàn ăn tôi cũng có một trăm năm mươi người Giu-đa và quan-trưởng, ngoại trừ những kẻ ở giữa các dân-tộc chung-quanh chúng tôi đi đến. 18 Vả, người ta dọn ăn cho mỗi ngày một con bò, sáu con chiên chọn-lựa; người ta cũng dọn những gà vịt, và mỗi mười ngày đủ các thứ rượu rất nhiều. Dầu như vậy, tôi cũng không đòi lương-lộc của phần tổng-trấn, vì công-dịch lấy làm nặng-nề cho dân-sự nầy. 19 Hỡi Đức Chúa Trời tôi ôi! nguyện Chúa nhớ lại tôi về các đều tôi đã làm cho dân-sự nầy, và làm ơn cho tôi.