Bước tới nội dung

Nê-hê-mi/9

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Nê-hê-mi của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 9

Dân-sự ăn chay và xưng tội.— Người Lê-vi cầu-nguyện

91 Ngày hai mươi bốn tháng ấy, dân Y-sơ-ra-ên nhóm lại, cữ ăn, mặc bao và phủ bụi-đất. 2 Dòng Y-sơ-ra-ên chia-rẽ các người ngoại, đứng dậy xưng tội-lỗi mình và sự gian-ác của tổ-phụ mình. 3 Chúng đứng dậy tại chỗ mình, đọc trong sách luật-pháp của Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình, lâu đến phần tư ngày; trong một phần tư khác, chúng xưng tội và thờ-lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời của họ. 4 Bấy giờ, Giê-sua, Ba-ni, Cát-mi-ên, Sê-ba-nia, Bun-ni, Sê-rê-bia, Ba-ni, và Kê-na-ni, đứng dậy tại trên sạp người Lê-vi, và kêu-cầu lớn tiếng cùng Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình.

5 Khi ấy những người Lê-vi, là Giê-sua, Cát-mi-ên, Ba-ni, Ha-sáp-nia, Sê-rê-bia, Hô-đia, Sê-ba-nia, và Phê-ta-hia nói rằng: Hãy đứng dậy, ngợi-khen Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi, là Đấng hằng có đời đời kiếp kiếp! Đáng khen-ngợi danh vinh-hiển của Ngài, vẫn trổi cao hơn các sự chúc tụng và các lời khen-ngợi. 6 Ôi! chỉ một mình Chúa là Đức Giê-hô-va có một không hai; Chúa đã dựng-nên các từng trời, và trời của các từng trời, cùng toàn cơ-binh của nó, trái đất và các vật ở trên nó, biển và muôn vật ở dưới nó; Chúa bảo-tồn những vật ấy, và cơ-binh của các từng trời đều thờ-lạy Chúa. 7 Chúa ôi! Chúa là Giê-hô-va Đức Chúa Trời mà đã chọn Áp-ram, đem người ra khỏi U-rơ của dân Canh-đê, và ban cho người tên Áp-ra-ham. 8 Chúa thấy lòng người trung-thành tại trước mặt Chúa, và Chúa lập giao-ước với người, đặng ban cho dòng-dõi người xứ của dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Phê-rê-sít, dân Giê-bu-sít, và dân Ghi-rê-ga-sít; Chúa có làm ứng-nghiệm lời của Chúa, vì Chúa là công-bình.

9 Chúa có thấy sự khốn-khổ của tổ-phụ chúng tôi tại Ê-díp-tô, có nghe tiếng kêu-la của chúng tại bên Biển-đỏ, 10 làm những dấu kỳ phép lạ nơi Pha-ra-ôn, nơi đầy-tớ người và nơi toàn dân-sự của nước người; vì Chúa biết rằng họ có đối-đãi tổ-phụ chúng tôi cách kiêu-căng, và Chúa có làm nổi danh Chúa như thể ngày nay. 11 Chúa có phân-rẽ biển trước mặt chúng nó, để chúng nó đi ngang qua giữa biển trên đất khô; còn những kẻ đuổi theo, Chúa bèn ném họ dưới vực sâu, như ném đá trong nước lớn. 12 Ban ngày, Chúa dẫn-dắt chúng bằng một trụ mây, và ban đêm bằng một trụ lửa, để chiếu sáng cho chúng trong con đường phải đi theo. 13 Chúa cũng giáng-lâm tại trên núi Si-na-i, phán với chúng từ trên trời, ban cho chúng những luật-lệ ngay-thẳng, pháp-độ chơn-thật, và những qui-tắc cùng điều-răn tốt-lành. 14 Chúa khiến cho chúng biết ngày sa-bát thánh của Chúa, cậy Môi-se, tôi-tớ của Chúa, truyền cho chúng những điều-răn, qui-tắc, và luật-pháp. 15 Từ các từng trời, Chúa ban cho chúng bánh đặng ăn đói, khiến hòn đá chảy ra nước cho chúng uống khát, phán biểu chúng vào nhận lấy xứ mà Chúa đã thề ban cho chúng.

16 Nhưng tổ-phụ chúng tôi cư-xử cách kiêu-hảnh, cứng cổ mình, không nghe các điều-răn của Chúa, 17 chẳng khứng vâng theo và không nhớ đến các phép lạ mà Chúa đã làm giữa chúng; nhưng chúng cứng cổ mình, và trong sự bội-nghịch mình cắt một kẻ làm đầu đặng trở về nơi nô-lệ của họ. Nhưng Chúa vốn một Đức Chúa Trời sẵn tha-thứ, hay làm ơn, và thương-xót, chậm nóng giận, và dư đầy nhân-từ, Chúa không có lìa-bỏ chúng. 18 Dẫu khi chúng làm một con bò con đực, mà rằng: Nầy là thần đã dẫn các ngươi lên khỏi Ê-díp-tô, và chọc cho Chúa giận nhiều, 19 thì Chúa vì sự thương-xót của Chúa, không lìa-bỏ chúng trong đồng-vắng; trụ mây dẫn đường ban ngày, không lìa khỏi trên chúng, hoặc trụ lửa lúc ban đêm chiếu sáng và chỉ cho chúng con đường chúng phải đi. 20 Chúa cũng ban cho chúng Thần-linh lương-thiện của Chúa, để dạy-dỗ cho chúng, không từ-chối cho miệng chúng ăn ma-na, và ban cho chúng nước đặng uống khát. 21 Phải, Chúa nuôi-dưỡng chúng bốn mươi năm trong đồng-vắng: chúng chẳng thiếu-thốn chi cả; quần-áo chúng không cũ rách, và chơn chúng chẳng phù lên.

22 Vả lại, Chúa ban cho chúng những nước và dân-tộc, và phân-phát nước ấy cho chúng; chúng nhận được nước của Si-hôn, tức nước của vua Hết-bôn, và nước của Óc, vua Ba-san. 23 Chúa cũng thêm nhiều con-cháu chúng đông như sao trên trời, đưa chúng vào xứ mà Chúa đã phán cùng tổ-phụ chúng rằng chúng sẽ vào đó đặng nhận lấy xứ ấy. 24 Vậy, con-cháu chúng bèn vào và nhận lấy xứ, và Chúa bắt phục trước mặt họ các dân của xứ, là dân Ca-na-an, phó dân ấy và những vua chúng nó cùng các dân-tộc của xứ vào tay họ, đặng họ đãi các dân ấy theo ý mình muốn. 25 Họ chiếm lấy những thành bền-vững, và ruộng-đất mầu-mỡ, được những nhà đầy các vật tốt-lành, nhưng giếng đào, vườn nho, vườn ô-li-ve, và cây trái rất nhiều; chúng ăn, bèn được no-nê, và mập-béo, vui lòng trong sự nhơn-từ lớn-lao của Chúa.

26 Dầu vậy, chúng chẳng vâng theo, bèn phản-nghịch với Chúa, ném bỏ luật-pháp Chúa sau lưng, giết các đấng tiên-tri của Chúa, là người làm chứng nghịch cùng họ đặng đem họ trở lại cùng Chúa; song chúng lại chọc giận Chúa nhiều thay. 27 Vì vậy, Chúa phó họ vào tay cừu-địch của họ; chúng nó hà-hiếp họ. Trong thời hoạn-nạn chúng kêu-cầu cùng Chúa, thì từ các từng trời Chúa có nghe đến; theo lòng nhân-từ lớn-lao của Chúa, Chúa bèn ban cho những đấng giải-cứu để cứu chúng khỏi tay kẻ cừu-địch mình.

28 Nhưng khi chúng được an-tịnh, bèn khởi làm lại đều ác trước mặt Chúa; vì vậy, Chúa bỏ chúng vào tay kẻ thù-nghịch để quản-hạt chúng; song khi chúng trở lại, kêu-cầu cùng Chúa, thì Chúa từ trên trời nghe đến, và vì lòng thương-xót Chúa, nên giải-cứu chúng nhiều lần. 29 Chúa cũng làm chứng nghịch cùng chúng, để dẫn-dắt chúng trở lại luật-pháp của Ngài. Dầu vậy, chúng cư-xử cách kiêu-ngạo không nghe các điều-răn Chúa, phạm đến luật-lệ của Chúa, là luật-lệ nếu người nào vâng làm theo, tất sẽ được sống; chúng ở chấp-nhứt[1], cứng cổ mình, và không khứng nghe theo. 30 Chúa dung-thứ chúng nhiều năm, và cậy Thần-linh và các tiên-tri của Chúa mà làm chứng nghịch cùng chúng; nhưng chúng không lắng tai nghe, nên Chúa phó chúng vào tay dân-tộc của các xứ. 31 Song, vì lòng thương-xót lớn-lao của Chúa, Chúa không có tận diệt chúng, cũng không lìa-bỏ chúng; vì Chúa vốn là Đức Chúa Trời hay thương-xót và nhơn-từ.

32 Vậy bây giờ, hỡi Đức Chúa Trời của chúng tôi ơi! là Đức Chúa Trời rất lớn rất quyền-năng và đáng sợ, hằng giữ giao-ước và sự nhơn-từ, xin chớ coi nhỏ-mọn trước mặt Chúa các việc đau-đớn cực-nhọc đã giáng trên chúng tôi, trên các vua và các quan-trưởng, trên những thầy tế-lễ và các tiên-tri, trên tổ-phụ chúng tôi, và trên hết thảy dân-sự của Chúa, từ đời các vua A-si-ri cho đến ngày nay. 33 Trong mọi việc đã xảy đến cho chúng tôi, Chúa vẫn là công-bình; vì Chúa thi-hành cách chơn-thật, còn chúng tôi lại làm cách hung-ác. 34 Các vua chúng tôi, các quan-trưởng, những thầy tế-lễ, và tổ-phụ chúng tôi, không có gìn-giữ luật-pháp của Chúa, cũng chẳng nghe theo các điều-răn và chứng-cớ mà Chúa phán dạy nghịch cùng chúng. 35 Tại trong xứ của chúng, giữa đều ơn-lành dư-dật mà Chúa đã ban cho chúng, tại trong đất rộng-rãi và màu-mỡ mà Chúa đã đặt trước mặt chúng, chúng không phục-sự Chúa, chẳng trở bỏ các công-việc ác của họ. 36 Kìa, ngày nay chúng tôi làm tôi-mọi; nầy chúng tôi làm tôi trong xứ mà Chúa đã ban cho tổ-phụ chúng tôi để ăn bông-trái và thổ-sản tốt tươi của nó. 37 Xứ sanh ra nhiều thổ-sản cho các vua mà Chúa đã lập trên chúng tôi tại cớ tội-lỗi của chúng tôi: các vua ấy cũng tự ý mình lấn-lướt trên thân-thể chúng tôi và các súc-vật của chúng tôi, và chúng tôi đương bị hoạn-nạn lớn. 38 Dầu các sự nầy, chúng tôi lập giao-ước chắc-chắn, và chúng tôi ghi-chép nó; các quan-trưởng, người Lê-vi, và những thầy tế-lễ của chúng tôi đóng ấn cho.

  1. Nguyên bổn rằng: đưa vai chấp-nhứt.