Đa bệnh đa sầu khí bất thư,
Thập tuần khốn ngọa Quế Giang cư
Lệ thần nhập thất thôn nhân hách
Cơ thử duyên sàng khiết ngã thư
Vị hữu văn chương sinh nghiệt chướng
Bất dung trần cấu tạp thanh hư[1].
Tam lan song hạ ngâm thanh nguyệt,
Điểm điểm tinh thần du thái sơ[2].
Lắm bệnh hay buồn, tâm thần không được thư thái.
Mười tuần nay, nằm co bên bờ Quế Giang.
Thần ôn vào nhà muốn bắt vía người,
Chuột đói leo giường gặm sách của ta.
Chưa từng có chuyện văn chương sinh nghiệt chướng,
Không để cho bụi bặm lẫn vào nơi trong sạch.
Dưới cửa sổ trồng ba khóm lan, vắng bặt tiếng ngân nga,
Tinh thần dần dần về cõi hư không.
Xuân hàn hạ thử cố tương xâm,
Nhất ngọa Hồng Sơn tuế nguyệt thâm.
Minh kính tiểu hàn khai lão sấu,
Sài phi dạ tĩnh bế thân ngâm.
Thập niên túc tật võ nhân vấn,
Cửu chuyển hoàn đan hà xứ tầm?
An đắc huyền quan minh nguyệt hiện,
Dương quan hạ chiếu phá quần âm.
Xuân lạnh hè nóng cứ quấy rầy nhau mãi,
Vừa về Hồng Lĩnh chốc đã mấy năm rồi!
Buổi sáng soi gương thấy mình gầy và già đi.
Đêm thanh vắng, cửa tre đóng kín, nằm rên rỉ.
Bệnh cũ mười năm không ai thăm hỏi,
Tìm đâu ra thuốc tiên luyện chín lần?
Ước gì vầng trăng xuất hiện ngay trước cửa,
Ánh sáng rọi xuống xua đuổi mọi bóng tối!
Chú thích
▲Thanh hư: Chốn hư không trong sạch. Trời xanh cũng gọi là thanh hư. Lòng không bận thế sự, luôn luôn yên lặng trong trẻo, cũng gọi là thanh hư
▲Thái sơ: Liệt Tử nói: "Thái sơ giả, khí chi thủy dã" (Thiên thụy). Thái sơ là thuở bắt đầu có khí, lúc mới khởi đầu của vũ trụ. Đây là nói về cõi hư vô, cõi ngoài trần giới