Thần-phù hải khẩu dạ trung qua ;
Nại thử phong thanh nguyệt bạch hà !
Giáp ngạn thiên phong bài ngọc duẩn ;
Trung lưu nhất thủy tẩu thanh xà.
Giang sơn như tạc anh hùng[1] thệ ;
Thiên địa vô tình sự biến đa.
Hồ Việt nhất gia[2] kim hạnh đổ,
Tứ minh tòng thử tức kình ba.
Giữa đêm qua cửa biển Thần-phù,
Gió mát trăng trong làm sao đây !
Sát bờ nghìn ngọn núi bày như búp măng ngọc ;
Giữa dòng một đường nước chạy như con rắn xanh.
Non sông vẫn như trước mà anh hùng đã mất ;
Trời đất thật vô tình sinh ra sự biến nhiều.
Hồ Việt một nhà nay may được thấy,
Bốn biển từ đây dứt lặng sóng kình.
Chú thích
▲Anh hùng: cửa biển Thần Phù do sông Nga giang qua tuần Chính đại mà chảy ra biển. Đại Nam nhất thống chí chép rằng Hồ Quý Ly, để chống quân Minh, đã sai lấy đá lấp ngã thông từ sông Hổ (hạ lưu của sông Vân sàng) sang cửa biển Thần Phù. Nguyễn Trãi nhớ đến công nghiệp ấy của Hồ Quý Ly mà ông vẫn cho là anh hùng
▲Hồ Việt nhất gia: chỉ cuộc hòa hiếu với Trung Quốc sau cuộc thắng lợi của Lê Thái Tổ