Bước tới nội dung

Rô-ma/14

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Rô-ma của Phaolô thành Tarsus, do Phan Khôi dịch
Đoạn 14

Sự khoan-dung đối với kẻ kém đức-tin

141 Hãy bằng lòng tiếp lấy kẻ kém đức-tin, chớ cãi-lẫy về sự nghi-ngờ. 2 Người nầy tin có thể ăn được cả mọi thứ; người kia là kẻ yếu-đuối, chỉ ăn rau mà thôi. 3 Người ăn chớ khinh-dể kẻ không ăn; và người không ăn chớ xét-đoán kẻ ăn, vì Đức Chúa Trời đã tiếp lấy người. 4 Ngươi là ai mà dám xét-đoán tôi-tớ của kẻ khác? Nó đứng hay ngã, ấy là việc chủ nó; — song nó sẽ đứng, vì Chúa có quyền cho nó đứng vững-vàng. — 5 Người nầy tưởng ngày nầy hơn ngày khác, kẻ kia tưởng mọi ngày đều bằng nhau; ai nấy hãy tin chắc ở trí mình. 6 Kẻ giữ ngày là giữ vì Chúa; kẻ ăn là ăn vì Chúa, vì họ tạ ơn Đức Chúa Trời; kẻ chẳng ăn cũng chẳng ăn vì Chúa, họ cũng tạ ơn Đức Chúa Trời.

7 Vả, chẳng có người nào trong chúng ta vì chính mình mà sống, cũng chẳng có người nào trong chúng ta vì chính mình mà chết; 8 vì nếu chúng ta sống, là sống cho Chúa, và nếu chúng ta chết, là chết cho Chúa. Vậy nên chúng ta hoặc sống hoặc chết, đều thuộc về Chúa cả. 9 Đấng Christ đã chết và sống lại, ấy là để làm Chúa kẻ chết và kẻ sống. 10 Nhưng ngươi, sao xét-đoán anh em mình? Còn ngươi, sao khinh-dể anh em mình? Vì chúng ta hết thảy sẽ ứng-hầu trước tòa-án Đức Chúa Trời. 11 Bởi có chép rằng:

Chúa phán: Thật như ta hằng sống, mọi đầu gối sẽ quì trước mặt ta,
Và mọi lưỡi sẽ ngợi-khen Đức Chúa Trời.[1]

12 Như vậy, mỗi người trong chúng ta sẽ khai-trình việc mình với Đức Chúa Trời.

Chớ xui ai vấp-phạm

13 Vậy chúng ta chớ xét-đoán nhau; nhưng thà nhứt-định đừng để hòn đá vấp chơn trước mặt anh em mình, và đừng làm dịp cho người sa-ngã. 14 Tôi biết và tin chắc trong Đức Chúa Jêsus rằng, chẳng có vật gì vốn là dơ-dáy; chỉn có ai tưởng vật nào là dơ-dáy, thì nó là dơ-dáy cho người ấy mà thôi. 15 Vả, nếu vì một thức ăn, ngươi làm cho anh em mình lo-buồn, thì ngươi chẳng còn cư-xử theo đức yêu-thương nữa. Chớ nhơn thức ăn làm hư-mất người mà Đấng Christ đã chịu chết cho. 16 Vậy chớ để sự lành mình trở nên có gièm-chê. 17 Vì nước Đức Chúa Trời chẳng tại sự ăn-uống, nhưng tại sự công-bình, bình-an, vui-vẻ bởi Đức Thánh-Linh vậy. 18 Ai dùng cách ấy mà hầu việc Đấng Christ, thì đẹp lòng Đức Chúa Trời và được người ta khen. 19 Vậy chúng ta hãy tìm cách làm nên hòa-thuận và làm gương sáng cho nhau.

20 Chớ vì một thức ăn mà hủy-hoại việc Đức Chúa Trời. Thật mọi vật là thanh-sạch; nhưng ăn lấy mà làm dịp cho kẻ khác vấp-phạm, thì là ác. 21 Đều thiện ấy là đừng ăn thịt, đừng uống rượu, và kiêng-cữ mọi sự chi làm dịp vấp-phạm cho anh em mình. 22 Ngươi có đức-tin chừng nào, hãy vì chính mình ngươi mà giữ lấy trước mặt Đức Chúa Trời. Phước thay cho kẻ không định tội cho mình trong sự mình đã ưng! 23 Nhưng ai có lòng nghi-ngại về thức ăn nào, thì bị định tội rồi, vì chẳng bởi đức-tin mà làm; vả, phàm làm đều chi không bởi đức-tin thì đều đó là tội-lỗi.

  1. Ê-sai 45 : 23.