Rô-ma/4

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Rô-ma của Phaolô thành Tarsus, do Phan Khôi dịch
Đoạn 4

Áp-ra-ham được xưng công-bình bởi đức-tin trở nên tổ-phụ mọi người tin Chúa

41 Vậy, chúng ta sẽ nói Áp-ra-ham, tổ-phụ chúng ta, theo xác-thịt đã được ích gì? 2 Thật thế, nếu Áp-ra-ham đã được xưng công-bình bởi việc làm, thì có cớ khoe mình; nhưng trước mặt Đức Chúa Trời không có như vậy. 3 Vì Kinh-thánh có dạy chi? Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, và đều đó kể là công-bình cho người.[1] 4 Vả, đối với kẻ nào làm việc, thì tiền công không kể là ơn, nhưng kể như là nợ, 5 còn kẻ chẳng làm việc chi hết, nhưng tin Đấng xưng người có tội là công-bình, thì đức-tin của kẻ ấy kể là công-bình cho mình. 6 Ấy vậy, vua Đa-vít cũng tỏ ra cái phước của người mà Đức Chúa Trời kể cho là công-bình chẳng bởi việc làm, mà rằng:

7 Phước thay cho kẻ, lỗi mình được tha-thứ,
Tội mình được che-đậy!
8 Phước thay cho người mà Chúa chẳng kể tội-lỗi cho![2]

9 Vậy, lời luận về phước đó chỉ chuyên về kẻ chịu cắt-bì mà thôi sao? Cũng cho kẻ không chịu cắt-bì nữa. Vả, chúng ta nói rằng đức-tin của Áp-ra-ham được kể là công-bình cho người. 10 Nhưng được kể thế nào? Khi người đã chịu cắt-bì rồi, hay là khi người chưa chịu cắt-bì? Ấy không phải sau khi người chịu cắt-bì, bèn là trước. 11 Vậy, người đã nhận lấy dấu cắt-bì, như dấu ấn của sự công-bình mà người đã được bởi đức-tin, khi chưa chịu cắt-bì; hầu cho làm cha hết thảy những kẻ tin mà không chịu cắt-bì, đặng họ được kể là công-bình, 12 và cũng làm cha những kẻ chịu cắt-bì, tức là cha những kẻ không những chịu cắt-bì thôi, lại cũng noi theo dấu đức-tin mà Áp-ra-ham, tổ-phụ chúng ta, đã có trước khi chưa chịu cắt-bì vậy. 13 Vả, ấy chẳng phải bởi luật-pháp mà có lời hứa cho Áp-ra-ham hoặc dòng-dõi người lấy thế-gian làm gia-nghiệp, bèn là bởi sự công-bình của đức-tin. 14 Vì, nếu bởi luật-pháp mà được hưởng gia-nghiệp, thì đức-tin ra vô-ích, lời hứa cũng bỏ rồi, 15 vì luật-pháp sanh ra sự giận; song đâu không có luật-pháp, thì đó cũng không có sự phạm luật-pháp.

16 Vậy nên, bởi đức-tin mà người ta trở nên kẻ ăn gia-tài, hầu cho sự ấy được bởi ân-điển, và cho lời hứa được chắc-chắn cho cả dòng-dõi Áp-ra-ham, chẳng những cho dòng-dõi dưới quyền luật-pháp, mà cũng cho dòng-dõi có đức-tin của Áp-ra-ham, là tổ-phụ hết thảy chúng ta, 17 y như lời chép rằng: Ta đã lập ngươi làm cha nhiều dân-tộc,[3] thật người là cha chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời, tức là Đấng người đã tin, là Đấng ban sự sống cho kẻ chết, gọi những sự không có như có rồi. 18 Người cậy-trông khi chẳng còn lẽ trông-cậy, cứ tin, và trở nên cha của nhiều dân-tộc, theo lời đã phán cho người rằng: Dòng-dõi ngươi sẽ như thể ấy.[4] 19 Người thấy thân-thể mình hao-mòn, vì đã gần đầy trăm tuổi, và thấy Sa-ra không thể sanh-đẻ được nữa, song đức-tin chẳng kém. 20 Người chẳng có lưỡng-lự hoặc hồ-nghi về lời hứa Đức Chúa Trời, nhưng càng mạnh-mẽ trong đức-tin, và ngợi-khen Đức Chúa Trời, 21 vì tin chắc rằng đều chi Đức Chúa Trời đã hứa, Ngài cũng có quyền làm trọn được. 22 Cho nên đức-tin của người được kể cho là công-bình.

23 Vả, ấy chẳng phải chỉ vì một mình người mà có chép rằng đức-tin người đã được kể cho là công-bình, 24 nhưng cũng vì chúng ta nữa, đức-tin sẽ được kể là công-bình cho chúng ta, là kẻ tin Đấng đã làm cho Đức Chúa Jêsus, Chúa chúng ta, sống lại từ trong kẻ chết, 25 Ngài đã bị nộp vì tội-lỗi chúng ta, và sống lại vì sự xưng công-bình của chúng ta.

  1. Sáng-thế ký 15:6.
  2. Thi-thiên 32:1, 2.
  3. Sáng-thế ký 17 :5.
  4. Sáng-thế ký 15:5.