Bước tới nội dung

Sáng thế Ký/49

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Sáng thế Ký của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 49

Lời chúc tiên-tri của Gia-cốp cho các con trai mình

491 Gia-cốp gọi các con trai mình lại và nói rằng: Hãy hội lại đây, cha sẽ nói những đều phải xảy đến cho các con ngày sau.

2 Hỡi các con trai Gia-cốp, hãy hội lại mà nghe;
Nghe lời Y-sơ-ra-ên, cha của các con.
3 Hỡi Ru-bên! con là trưởng-nam của cha,
Sức-lực cha, và đầu-tiên sự mạnh-mẽ cha;
Vốn có sự tôn-trọng và quyền-năng tót-chúng.
4 Con sôi-trào như nước, nên sẽ chẳng phần hơn ai!
Vì con đã lên giường cha....
Con lên giường cha bèn làm ô làm dơ đó!
5 Si-mê-ôn và Lê-vi là anh em ruột.
Thanh gươm chúng nó thật khí-giới hung-tàn.
6 Cầu cho tâm-hồn cha chớ có đồng-mưu,
Vinh-hiển cha chớ hiệp cùng hội họ;
Vì họ đã giết người trong cơn giận-dữ,
Cắt nhượng bò đực vì ý riêng mình.
7 Đáng rủa-sả thay cơn giận-dữ họ, vì thật là hung-mạnh!
Đáng rủa-sả thay khí giận họ, vì dữ-dằn thay!
Ta sẽ phân chia họ ra trong nhà Gia-cốp,
Tán-lạc họ trong dân Y-sơ-ra-ên.
8 Hỡi Giu-đa! các anh em sẽ khen-ngợi con,
Tay con sẽ chận cổ quân nghịch,
Các con trai cha sẽ quì lạy trước mặt con.
9 Giu-đa là một sư-tử tơ;
Hỡi con! Con bắt được mồi rồi tha về.
Nó sụm gối, nằm khác nào sư-tử đực,
Như sư-tử cái; há ai dám khiến ngồi lên?
10 Cây phủ-việt chẳng hề dời khỏi Giu-đa,
Kẻ lập-pháp không dứt khỏi giữa chơn nó,
Cho đến chừng Đấng Si-lô[1] hiện tới,
Và các dân vâng-phục Đấng đó.
11 Người buộc lừa tơ mình vào gốc nho,
Lừa con mình vào nhành nho tốt nhứt.
Người giặt áo-xống mình vào rượu nho,
Cùng lấy huyết nho lau áo tơi mình.
12 Mắt người đỏ vì cớ rượu,
Răng người trắng vì cớ sữa.
13 Sa-bu-lôn sẽ ở nơi gành biển,
Tức là nơi có tàu đậu;
Bờ-cõi người chạy về hướng Si-đôn.
14 Y-sa-ca là một con lừa mạnh-mẽ,
Nằm nghỉ giữa chuồng;
15 Thấy rằng sự yên-ổn là tốt-lành,
Và đất-đai đẹp lắm thay.
Người đã rùn vai vác gánh nặng,
Phải vâng-phục những đều sưu-dịch.
16 Đan sẽ xử-đoán dân-chúng mình,
Như một trong các chi-phái Y-sơ-ra-ên.
17 Đan sẽ là một con rắn trên đường,
Một rắn lục trong chốn nẻo cùng,
Cắn vó ngựa,
Làm cho kẻ cỡi phải té nhào.
18 Hỡi Giê-hô-va! tôi trông ơn chửng-cứu của Ngài!
19 Còn Gát sẽ bị một đạo binh xông đánh,
Nhưng người xông đánh lại và đuổi theo.
20 Do nơi A-se có thực-vật ngon,
Người sẽ cung-cấp mỹ-vị cho các vua.
21 Nép-ta-li là nai cái thả chuồng
Nói bày nhiều lời văn-hoa.
22 Giô-sép là chồi của cây tươi-tốt,
Mọc gần bên suối nước;
Nhành nhánh phủ-bao trên ngọn tường.
23 Kẻ cầm cung đã ghẹo-chọc người,
Bắn tên vào, và hãm đánh;
24 Nhờ tay Đấng toàn-năng của Gia-cốp,
Nên cung người vẫn bền-chắc;
Nhờ Đấng Chăn-chiên, là Đá của Y-sơ-ra-ên,

Nên hai tay người thêm mạnh.
25 Đức Chúa Trời của Cha sẽ giúp-đỡ con;
Đấng toàn-năng sẽ ban phước cho con,
Tức là phước lành ở chốn trời cao xuống,
Cùng phước lành ở nơi vực rộng thẳm lên,
Phước lành của vú, và của lòng mẹ.
26 Phước lành cha chúc cho con vượt lần lên
Cao hơn các phước lành của tổ-phụ cha,
Cho đến các chót núi đời đời:
Các phước nầy sẽ ở nơi đầu Giô-sép,
Nơi trán của chúa các anh em mình.
27 Bên-gia-min là một con chó sói hay cấu-xé;
Ban mai đi đánh chết mồi,
Chiều phân chia mồi đã được.

26 Các người đó là đầu-trưởng của mười hai chi-phái Y-sơ-ra-ên; và đó là lời của cha họ nói đương khi chúc phước cho, chúc một lời phước riêng cho mỗi người vậy.

Lời trối của Gia-cốp và lúc chết

29 Đoạn, người ra lịnh cho các con trai mà rằng: Cha sẽ về nơi tổ-tông, các con hãy chôn cha chung cùng tổ-phụ, nơi hang đá tại đồng ruộng Ép-rôn, người Hê-tít, 30 tức là hang đá ở trong đồng Mặc-bê-la, ngang Mam-rê, thuộc về xứ Ca-na-an, mà Áp-ra-ham đã mua làm mộ-địa luôn với đồng ruộng của Ép-rôn. 31 Ấy nơi đó, người ta đã chôn Áp-ra-ham và Sa-ra, vợ người; Y-sác và Rê-be-ca, vợ người; mà lại nơi đó cha cũng đã chôn Lê-a nữa. 32 Cái đồng ruộng cùng hang đá ở tại đó đã mua của dân họ Hếch vậy.

33 Khi trối mấy lời nầy cho các con mình xong, thì Gia-cốp để chơn vào giường lại, rồi tắt hơi, được về cùng tổ-tông mình.

  1. Si-lô, nghĩa là an nghỉ hay là Đấng dẹp loạn.