Tản Đà tùng văn/Ếch mà

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

Ếch mà

(Hài-đàm)

Khoảng cuối thu, sương xuống, gió lạnh, lá tre rụng, ếch chui vào mà. Rô, riếc, trê, chuối, cua, ốc, tôm, tép đều có ý chê là vô-tình. Ếch ngồi mà tự nghĩ rằng: Như mình, hai bàn tay không làm được việc gì, từ khi ra với đời, chỉ ăn cho no lòi tù-và, rồi phi nhẩy hão thời lại ngồi dương mắt ra đấy thôi. Thôi thời đành ngồi tho mà chịu tiếng vô-tình, còn hơn nhẩy lắm mà vô-ích. Ếch nghĩ vậy, ngồi ngâm một bài, đề mà gửi đi rằng:

Phượng kêu trái núi bên tê,
Hồng bay bốn bể, nhạn về nơi nao.
Cánh Bằng đập ngọn phù-dao,
Đầm xa tiếng Hạc lên cao vọng giời.
Ao thu lạnh-lẽo sự đời,
Cành sương ngọn gió bời-bời lá tre.
Lắng tai Ếch những ngồi nghe,
Tiếc xuân, quốc đã qua hè, ai thương!
Tràng Ve khóc đói năn sương,
Cô Oanh học nói như nhường công tai!
Nỏ mồm, chú Khướu hót ai?
Vì ai? bác Cú đêm dài cầm canh?
Canh khuya cậu Vạc mò ăn,
To mồm sơi cắp là anh Quạ đùng.
Diều-hâu rít lưỡi giữa đồng,
Tặc-kè nghiến lợi, Thạch-sùng chép môi.
Gáy đâu Gà-mái nhà ai?
Mèo gào, Chó hú, trên giời Lợn kêu.
Ếch nghe cũng đã đủ điều,
Ếch trông cũng đã đủ nhiều trò vui.

Thôi thời Ếch cũng xin lui,
Ẹp mình rén bước Ếch chui vào mà.
Ngồi mà nhắn bạn ao ta.
Bèo xưa nước cũ vẫn là có nhau.
Còn bèo còn nước còn lâu,
Còn xuân sắp tới, còn thu chưa tàn.
Còn nhiều ân-ái chan-chan,
Còn khăng-khít nghĩa, còn dan-díu tình.
Hàng lan thanh-vắng một mình,
Mấy nhời ý-ộp thảo trình tương-tri.
Lá bèo ngọn gió đưa đi.