Thơ ngụ ngôn La Fontaine (1951)/12

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Con Thỏ và con Rùa

Đi cho sớm, việc gì tất-tả,
Chuyện Thỏ Rùa nghĩ đã hay thay!
Rùa kia gọi Thỏ bảo:
— Này,
Thi cùng ta chạy từ đây qua đường.
Thỏ bảo Rùa:
— Chị thường hóa dại!
Hãy uống xong thuốc tẩy vài liều,
Họa chăng ta có nhận keo.
Rùa càng thách tợn giải treo thật nhiều.
Thỏ tức khí bao nhiêu cũng đắt;
Đem giải kia mà đặt bên đường.
Những gì lọ kể dài-dang;
Ai ngôi chủ cuộc, phân tường, nói chi.
Thỏ ra sức chỉ đi ba bước,
Là đến nơi lấy được như không.
Vội chi mà chẳng thong-dong,
Vừa đi vừa bỡn cũng không chậm gì.
Đứng gặm cỏ, có khi cũng sớm,
Mặc kệ Rùa, Thỏ hợm ta đây.
Chàng-dàng chân dép chân giầy,
Trong khi Rùa nọ ai hay vội-vàng.

Biết thân nặng lại càng cố gắng;
Cứ từ-từ dảo cẳng bước lên.
Sá chi thân phận Rùa hèn,
Thỏ càng đủng-đỉnh ở bên vệ đường,
Nhường chạy trước thêm càng danh-giá;
Muốn lúc nào mà chả đến nơi;
Vừa đi, vừa nghỉ, vừa chơi,
Nghe hơi gió thổi, xem trời kéo mây.
Rùa thấm-thoắt đến ngay trước đích;
Thỏ vội-vàng một mạch chồn chân.
Nhưng mà chửa được đến gần,
Thì Rùa đã tới nơi ăn giải rồi.
Lại còn nhiếc một hồi: — Chú Thỏ,
Đã bảo mà, nhanh có làm chi!
Ví chăng nhà cũng đội đi.
Như ta đây nữa, chú thì bước sao?