Thu dạ khách cảm (I)

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Thu dạ khách cảm - 秋夜客感
của Nguyễn Trãi
Nguyên văn chữ Hán Phiên âm Hán Việt Dịch nghĩa

旅舍蕭蕭席作門
微吟袖手過黃昏
秋風落葉羈情思
夜雨青燈客夢魂
亂後逢人非夙昔
愁中送目寓乾坤
到頭萬事皆虛幻
休論凡亡與楚存

Lữ xá tiêu tiêu tịch tác môn ;
Vi ngâm tụ thủ[1] quá hoàng hôn.
Thu phong lạc diệp ky tình tứ ;
Dạ vũ thanh đăng[2] khách mộng hồn.
Loạn hậu phùng nhân phi túc tích ;
Sầu trung tống mục ngụ càn khôn.
Đáo đầu vạn sự giai hư huyễn,
Hưu luận Phàm vong dữ Sở tồn[3].

Quán khách tiêu điều treo chiếu làm cửa ;
Ủ tay vào tay áo ngâm nhỏ qua buổi hoàng hôn.
Gió thu lá rụng xào xạc gợi tình lữ thứ ;
Đêm mưa đèn xanh leo lét khiến khách chiêm bao.
Sau loạn gặp người không ai là quen cũ ;
Trong sầu đưa mắt ngụ ý vào càn khôn (trời đất).
Cuối cùng mọi việc đều là hư ảo ;
Thôi đừng bàn chuyện Phàm mất với Sở còn.

   




Chú thích

  1. Tự thủ: nghĩa là chắp tay mà lồng bàn tay vào tay áo để ủ cho ấm
  2. Thanh đăng: đèn xanh, đèn leo lét trong đêm khuya, tả cảnh cô đơn. Trong Quốc âm thi tập Nguyễn Trãi nói « đèn lạnh » là theo nghĩa ấy (câu 6 bài 46, câu 4 bài 120)
  3. Sách Trang Tử thiên « Điền Tử Phương » nói: Vua nước Sở ngồi với quân trưởng nước Phàm. Người tả hữu vua Sở nói: « Có ba triệu chứng tỏ nước Phàm phải mất ». Quân trưởng nước Phàm nói: « Nước Phàm có mất cũng không đủ để mất cái còn của tôi; nước Sở có còn cũng không đủ để còn cái còn; do đó mà xem thì Phàm chưa hẳn mất, Sở chưa hẳn còn », ý nói mất chưa hẳn là mất, còn chưa hẳn là còn