Bước tới nội dung

Tiếu lâm An Nam/Quyển thứ hai/62

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

62. — Mèo thấy thịt, có chê đâu

Có một chị, chồng đi lính vắng, ở nhà nuôi một con mèo, đặt tên là ông Hàn. Yêu đương quá — ăn cũng gọi: « ông Hàn ơi, lại ăn cơm » ngủ cũng gọi: « ông Hàn ơi, xuống đi ngủ! » lúc nào cũng gọi « ông Hàn ơi, tôi yêu ông Hàn lắm, lại đây chơi với tôi! »

Một hôm, chồng được phép về chơi nhà; sang thăm các bà con hàng xóm. Có người mách rằng:

— Bác đi vắng, không biết bác gái ở nhà có ngoại tình với ông Hàn nào mà ăn cũng gọi ông Hàn; ngủ cũng gọi ông Hàn; cả ngày cứ nheo nhéo rằng: « tôi yêu ông Hàn lắm, lại đây chơi với tôi! ».

— Chỗ bà con, tôi quí bác, thì tôi mới nói. Xin bác cứ để bụng. Rù có thế nào, cũng đừng bảo rằng tôi mách, mà bác gái oán tôi.

Anh ta vâng. Rồi giở ra về, trong bụng giận vợ lắm, nhưng mà cũng không nói gì cả.

Đêm hôm ấy, nằm bên cạnh vợ, một hai toan hỏi; nhưng mà lại thôi Vả cu-cậu bấy lâu nay đi lính, bị cầm hãm đã lâu cho nên bây giờ không thể nhịn, mà nằm yên được, phải lôi thôi... mãi đến gần sáng, mới sực nhớ chuyện kia, ngồi nhỏm dậy hỏi vợ rằng:

— Ở nhà thường hay ăn với ai, ngủ với ai? Vợ lấy làm lạ, nói rằng:

— Mình đi vắng thì tôi ở nhà ăn một mình, ngủ một mình, chứ lại với ai! Sao mình lại hỏi ta thế?

— Vậy, thì chứ ông Hàn nào mà yêu cả ngày, gọi cả ngày thế?

Bấy giờ vợ mới hiểu; cười mà nói rằng:

— À! Mình chưa biết ông Hàn, để tôi gọi đến cho mà xem. — Rồi gọi: « ông Hàn ơi, xuống đây tôi bảo »

Con mèo ở đâu nhảy lại, tưởng chủ gọi cho ăn. Anh kia, quần chửa kịp mặc, dương-vật để ra thổn thện. Mèo ta trông thấy, nghĩ là miếng thịt, đớp ngay một cái.

Anh kia đau quá, nắm cái đó mà kêu.

— Ới Giời ơi! ông Hàn cắn đứt mất gì... tôi rồi, Giời ơi!