Bước tới nội dung

Trang:Ba phon hoa 4.pdf/3

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 73 —

Khi ấy mây kéo đen rầm, trời mưa như dội nước. Trong phòng tranh tối tranh sáng, cảnh tượng rất là thê lương. La đầu rức mắt hoa, nhìn một lúc thì người đã choáng váng, vô ý đưa mắt đi một chút, trông lại thì người thiếu-phụ đã lẻn cửa chạy đi mất rồi. La thở dài một tiếng. nghĩ lại chuyện vừa qua, hậm hực nói một mình rằng: Con này thực là hạng quỉ-quái tinh-ma, lại dám đến đây mà vuốt râu hùm-xám! Tuy nhiên, cứ như lời nó nói thì có lẽ cái án này không có quan hệ gì với Doãn-giác-Chi thật. Ta không nên làm hại kẻ vô tội để con đàn-bà kia cười ta là hèn nhát. Thế mà nếu ta bỏ lảng không thắt-buộc lắm thì Giác-Chi chẳng khó gì mà chẳng được tha. Tuy nhiên, cái án kia thế nào ta cũng phải phá cho ra, không phá được thì ta quyết không làm nghề này nữa. Nghĩ thế rồi, sực nhớ đến Lý-Hoa, liền lấy giấy viết thư gọi chàng sang Hương-cảng. Trong thư chỉ vắn tắt có mấy câu rằng:

« Ông về nhà đã lâu, tôi rất làm mong mỏi. Tôi nhận lời ủy thác của ông mấy tháng nay vào tử ra sinh, gặp bao nhiêu là biến cố, gần đây lại mắc bệnh nặng, mỗi ngày thổ hàng mấy bát máu, không biết trời kia có thương, có để cho còn sống mà làm cho xong được việc ấy không? Những việc tôi gặp, nhiều việc thật là quái ác lạ lùng. Mong ông sang ngay mới có thể nói truyện và bàn tính mọi việc được. »

« Nay kính: La-Lăng. »

Sau khi bỏ bức thư ấy đi ba bốn ngày, La-Lăng uống thuốc Tây, tinh-thần đã thấy khá hơn trước nhiều lắm. Một hôm uống thuốc xong, gượng rậy thuê xe ra sở cảnh-sát, một là để tạ ơn cứu mạnh, hai là để thăm tin tức Doãn-Giác-Chi. Khi hỏi mới biết là Giác-Chi đã nhờ người chạy thày-cãi cho, liền tiện-đường đến thăm người thày cãi. Đôi bên nói chuyện với nhau một lúc, rồi đó La khẩn-khoản nói rằng:

— Tôi đối với cái án này cũng chắc hắn không phải thủ phạm. Thế nhưng cụ nên cố-ép hắn cung khai về các