lại một chút, rồi bùi ngùi bảo rằng: « Phương ngôn nói chẳng sai: mấy đời bánh đúc có xương... tội nghiệp cho cô quá, cô Lan nhỉ? » Tuy Lan đã vội vàng bảo bà lão « đừng nghĩ thế, dì tôi thương tôi lắm », mà Huệ cũng đem lòng giận, kể cho mẹ biết. Bà mẹ thấy tức đầy họng, gọi Lan vào bảo:
— Ai cho mày ngồi nói chuyện với con mụ ăn xin ấy?
Lan ôn tồn thưa:
— Con cho tiền người ta đấy thôi, chứ có dám nói gì đâu.
— Tiền đâu mà mày cho lắm thế? Tao bảo thật cái mặt mày: nó có phải là mẹ mày thì xách bị gậy đi mà theo nó. Nhà tao không có cái giống đê hèn như thế.
Rồi bà mách với ông rằng Lan ăn cắp gạo, quần áo và đồ đạc giao cho con mẹ ăn mày đi bán hộ, tiền chia đôi. Phú-Ông chẳng hỏi han gì thêm nữa, ra lôi con vào đánh, tát chán rồi giõng giạc bảo:
— Từ nay mà đi, tao cấm mày không được để một đứa nào xách-bị vào đầu ngõ nhà tao. Tao mà bắt được, thì tao đem mày trôi sông.
⁂
Từ đấy, Lan không dám làm phúc nữa. Thấy những người tàng tật lũ lượt đến ngồi xếp hàng