nào mà đi, nghĩ bụng, đi cũng khốn, giở về cũng tội, thà rằng tự-tận cho qua đời, hay đâu gặp Tướng-công cứu mịnh, dám hỏi Tướng-công họ tên là gì? Đi đâu mà qua đây? »
Tất-Tùng đem sự-tình của mình kể hết một lượt.
Mỹ-Anh nói:
« Tướng-công đã làm phúc thời làm phúc cho chót, nhờ Tướng-công đưa thiếp đến Vĩnh-Xương với phụ-thân thiếp ».
Công-tử nói:
« Tiểu-Sinh cũng định đi Vĩnh-Xương với cô-mẫu, nhưng chỉ sợ giai gái cùng đi không tiện. »
— Thiếp cùng Tướng-công nhận làm anh em, đi đường cho tiện.
— Nét mặt đã khác, tiếng nói cũng không giống nhau, nếu ngang đường mà sẩy ra sự gì thời dẫu tài Tô Trương cũng không biện bạch ra được.
— Tướng-công đã có phu-nhân rồi, nếu không hiềm thiếp thân hèn-mọn, thiếp xin sung phận tiểu-tinh ».
Công-tử nhất định từ chối.
Tiểu-thư nói:
« Đó là lòng thiếp tình-nguyện xin cùng Tướng-công đính ước, khi đến Vĩnh-Xương, sẽ làm lễ thành-hôn ».