Trang:Dao hang cop.pdf/48

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
46
LOẠI SACH BỌ NGƯA
 

người bị nạn. Vậy tôi chỉ coi cô là một người bị nạn. Tôi phải cứu cô, phải lo liệu cho cô về được tận nhà. Vả lại, tôi cũng cần nhờ cô về nói để nghĩa phụ cô được hiểu rằng: Lý-Sâm thành một tên cường khấu, không phải là không có cớ đâu; có những người Trung-hoa, thà làm một thằng cướp trung thành với nhà Minh, còn hơn làm một vị tổng đốc tôi tớ nhà Thanh.

Khi chàng nói câu ấy, nỗi cảm động, rung lên trong tiếng nói. Mặt chàng sáng quắc, bỗng loang loáng nước. Chàng có vẻ rất thật tình. Nhưng ngay lúc ấy thì một tiếng nói khác, phát ra từ chính lòng chàng, cãi lại với chàng. Không! chàng không hẳn thật với chàng. Chàng không ăn cướp để chống lại với nhà Thanh. — Cái ý này thật buồn cười! — Chàng ăn cướp chính vì chống với nhà Thanh không nổi, mà sinh ra phẫn uất. Cái thái độ ấy hèn nhát lắm... Chàng đột nhiên thấy chàng không còn đủ can đảm, đủ hăng hái để tự bênh vực chàng trước mặt người thiếu nữ. Nhưng chàng cũng không có can đảm để mà nhận lỗi mình. Và chàng ngừng lại, cúi mặt và ấp úng. Thiếu-nữ ngước đôi mắt tha thiết nhìn chàng, bảo:

— Ông nghĩ thế là lầm. Theo ý tôi thì nước Tàu không phải của nhà Minh, cũng không phải của nhà Thanh. Nước Tàu chính là của dân Tàu. Ông