Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 1.pdf/12

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 10 —

Gạt lệ nào ai cùng biết cảm,
Đau lòng hỏi đến nỡ làm thinh.
Phương trời lận đận tri âm vắng,
Trông bóng hoàng-hôn luống giật mình.

TÂN-DI (mộc bút)

Phấn điểm son tô đượm vẻ ngoài,
Vườn xuân đua thắm dễ nhường ai.
Gió đông ngăn đón tin còn vắng,
Sương sớm la đà mộng chửa phai.
Chữ gấm nghìn dòng in nét máu,
Màn là bốn mặt kín hương trời.
Đề thơ không phải tay tài tử,
Để thẹn cùng hoa biết mấy mươi.

Viết xong đọc lại một lần, gác bút ngồi rù, lòng lại nghĩ vơ nghĩ vẩn. Chợt nghĩ hồn-hoa tuy đã được yên thân, song mồ-mới chưa có gì đánh giấu, để không như thế, coi vào sao đang. Chàng vốn là tay giỏi nghề chạm, liền lấy một tấm đá trắng, vạc nhẫn đi mà khắc chữ; trong hai tiếng đồng-hồ đã làm xong tấm mộ-chí, có đề hai dòng chữ rằng:

« Mồ Hoa Lê »

« Năm Kỷ-dậu, tháng ba, Thanh-lăng hậu-nhân đề »

Khắc xong, chàng gọi thằng nhỏ đem ra dựng lên trên mồ. Người lúc ấy đã mệt nhọc quá, liền nằm vật xuống giường ngủ thiếp đi. Mãi đến khi bóng tà đã bảng lảng non tây mà chàng vẫn ngủ say không biết...

Vầng hồng lặn, bóng trăng lên, làn gió hiu hiu, gương nga vằng vặc; lúc chàng tỉnh rậy, thì ngoài bao lan đã trăng lồng bóng hoa... Đồng hồ trên vách, « keng keng » vừa điểm mười giờ. Bóng trăng lọt song soi vào màn, trên chăn đệm in vô số những bóng hoa mờ tỏ. Khí trời bỗng đổi lạnh; chàng kéo chăn trùm kín, toan nối lại giấc mộng tàn.