Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/126

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 124 —

Quân lính đuổi kịp bắt về. Từ đó càng bị giam chặt. Năm sau trong nhà Tẩm-miếu trên lăng Thịnh-phúc[1], bao nhiêu đồ thờ bằng vàng, bằng gỗ tự-nhiên ròn-mủn, hễ động tay vào liền tan như tro, viên miếu-lăng vội-vàng gửi thư về kinh cáo-biến, Thái-phi sai gọi cô dí vào hỏi.

« Cô dí lên đồng rồi nói: « Chúa đối với tiên-vương có hai điều bất-hiếu: Một là Chúa vừa lên ngôi, liền ngờ Đặng-thị làm bùa yểm trong tử-cung, ngài đã cậy mở tử-cung, thay đổi quần áo đại-liệm, khiến cho ngọc-cốt không yên. Hai là Đặng-thị vốn là người mà tiên-vương vẫn yêu, bây giờ Chúa làm tủi nhục đủ đường, khiến cho vong-linh tiên-vương không thể quên được.

« Bởi hai điều đó mới có sự kia. Nếu không mau hối lỗi tạ tội, tai-biến sẽ còn nhiều nữa, không phải chỉ thế mà thôi. Thái-phi nghe nói lo sợ, lập-tức vào nói với Chúa. Chúa bèn sai quan tế tạ, phong Tuyên phi làm Thị-nội cung-tần, cho vào thờ-phụng Tẩm-miếu.

Tuyên-phi được vào hầu-hạ lăng-tẩm, đêm ngày gào khóc, chỉ xin chết theo tiên-vương.


  1. Lăng của Trịnh-Sâm.