Tông đương khiêm-tốn chưa biết nên nói câu gì. Quán cũng hết sức cung-kính. Khi được tiếp-kiến vẫn giữ bộ điệu rụt-rè như thể không dám đương nhận: Thành ra hai người tuy đã nói dối, mà ở giữa vua và tôi, bất-giác đều để lộ-liễu bản-tướng. Lâu lâu Tông mới nói hết tâm-sự với Quán, Quán chỉ vào Trang và thưa:
— Tôi có tên này vốn là học trò của tôi, việc đó hắn rất có thể vâng nhận.
Rồi Quán ngảnh lại bảo Trang:
— Anh phải cẩn-thận hộ-vệ quan lớn ra khỏi địa-giới đấy nhé!
Trang xin vâng.
Quán bèn từ-biệt Tông trở về nhà riêng. Trang liền đem thêm chục thủ-hạ đưa Tông. Đi qua một tòa nhà khác của Quán vẫn ở, Trang bèn hỏi Tông:
— Ông có phải là Đoan-nam-vương thì cứ nói thật với tôi. Nếu không, hễ có việc gì, ông đừng có trách!
Tông trước còn định giấu-diếm, liền đáp:
— Sao anh đoán xằng như vậy? Ta là quan Hành Tham-tụng Bùi Huy-Bách đây mà!