— Con gái chưa chồng của trẫm còn nhiều, nhưng chỉ có mình Ngọc-Hân hơi có nhan-sắc. Song mà người ta yêu con hay thiên, trẫm nghĩ thế..., chưa biết con mắt người ngoài ra sao. Ngươi hãy ở đấy, để trẫm đòi cả ra đây, coi qua, rồi ngươi lựa xem người nào xứng-đáng, thì giúp cho thành việc đi!
Rồi ngài liền sai thị-giả vào đòi. Một lát các vị công-chúa nhất-tề ra trước ngự-tọa, Chỉnh liếc coi qua rồi nói:
— Được rồi! mối nhân-duyên này thần xin xe tơ, mười phần chắc xong cả mười.
Tức thì Chỉnh về nói với Bình:
— Câu chuyện hôm qua tôi nói với ông, nay tôi vào chầu hoàng-thượng, ngài vui mừng mà bảo tôi rằng: Nếu đã được ông bằng lòng thì đó cũng là duyên trời run rủi. Hiện ngài có vị công-chúa thứ chín, mới mười sáu tuổi, xin-cho nương bóng hậu dinh, hầu-hạ khăn lược, để cho hai nước thành nghĩa thân-gia, đời đời hòa hiếu với nhau.
Bình đáp bằng giọng bông đùa:
— Vì dẹp loạn mà ra rồi lấy vợ mà về, trẻ con nó cười thì sao? Tuy vậy, ta chỉ mới quen