công-chúa đều đã kể thật với Bình. Khi Bình hỏi nhân-phẩm của Hoàng-tự-tôn, công-chúa tuy khôn mà vẫn là tính-tình đàn bà, tự nghĩ anh thân hơn cháu, sợ rằng Tự-tôn cướp mất ngôi vua của Sùng-nhượng-công, bèn đáp:
— Nhân-phẩm Tự-tôn vào hạng tầm-thường.
Vì thế, ý Bình vẫn không thích Tự-tôn.
Đến lúc bệnh của hoàng-thượng đã nguy, triều-đình bàn nhau lập Hoàng-tự-tôn làm vua, bèn sai người ra nói với Bình.
Bình không nghe.
Sứ-giả về triều thuật lại lời Bình, cả triều bàn bạc phân-vân, không biết làm ra thế nào. Thình-lình trong bọn có người nói lớn:
— Tự-tôn không được làm vua, thiên-hạ ắt loạn, họ Lê sẽ mất, ấy là lỗi tại công-chúa. Công-chúa đã làm hại đến việc lớn của xã-tắc, thì nên xóa tên trong sổ họ, để cho công-chúa về nước Tây-sơn mà hưởng phú-quí, họ ta không thiếu gì một người ấy.
Mọi người đều nhìn xem ai, thì là hoàng-thân Vượng quận-công.