— 195 —
Chúa Tây-sơn hỏi:
— Nó ở đâu?
Bọn đó đáp:
— Nó được của rồi, vội-vàng chạy vào trong dẫy núi kia!
Chúa Tây-sơn liền sai quân lính đi đuổi. Vừa đến một chỗ núi hiểm mấy chục người đó đều rút đao nhọn trong đòn ống ra và reo:
— Mày biết chúng tao hay chưa? Chúng tao đều là các bậc đàn anh trong đám thủ-hạ Chưởng-Tiến, cho nên đến đây để chặt cái đầu tóc đó của chúng bay.
Vừa reo, họ vừa xông lại đâm chém, mấy chục dao nhọn chĩa lên tua-tủa, quân Nam phải chạy tán-loạn một trận, mới được sống sót.
Từ đó, Chúa Tây-sơn, khi ở dọc đường, không dám ngủ ở nhà dân, tới đâu, giương màn ra giữa cánh đồng mà nằm ở đó, quân-sĩ đều ngủ lộ-thiên. Bởi vậy, khi tới kinh-sư, đám quân chỉ là đoàn người mặt mũi hốc-hác, coi không ra bộ quân của vua chúa.