lấy. Tôi nghĩ quí-quốc mới giẹp xong, còn có nhiều việc cần phải sửa-sang, nên phải ra đây giúp đỡ. Sau khi bốn phương bình-định, anh em tôi lại về nước tôi. Chỉ mong Tự-hoàng nhức-nhổ giường-mối triều-đình, giữ yên bờ-cõi, để cùng nước tôi đời đời kết nghĩa láng giềng, đó là phúc của hai nước.
Viên tụng-quan lại thay hoàng-thượng đáp lại:
— Thánh-thượng nghĩ đến công-đức của Tiên-hoàng-đế, mở lòng giúp-đỡ, khiến cho nền mối của các vị Tiên-hoàng-đế không đến nỗi đứt, ơn của thánh-thượng ban cho thật là vô-cùng. Quốc-quân chúng tôi xin đời đời giữ lễ lân-bang không dám sai trái.
Chúa Tây-sơn bèn sai trà-đồng pha trà đệ lên các ghế.
Hồi lâu, hoàng-thượng có lời xin về.
Chúa Tây-sơn đứng dậy từ-biệt. Bình tiễn hoàng-thượng xuống thềm, chúa Tây-sơn cũng đi theo sau. Khi đã cúi chào hoàng-thượng, chúa Tây-sơn bước lùi trở vào, rồi sai quan hầu đi hầu hoàng-thượng ra khỏi cửa phủ.