Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/223

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 221 —

mỹ lẩn-núp trong đám dân-gian, định ở lâu dài tại đó. Còn Lệ thì lánh về huyện Văn-giang cùng Thì-trung-hầu ngấm-ngầm chiêu-tập binh-mã, chỉ đợi có dịp thì sẽ nổi lên.

Với Lệ, Thì-trung là con nhà cô, do trưởng công-chúa đẻ ra, có đỗ Tạo-sĩ, đã giữ cấm-quân, lại đã coi trấn Kinh-bắc. Khi ấy nghe quân Tây-sơn đã đi, Thì-trung liền dùng hai chữ « cần vương » kéo cờ khởi quân, rước Lệ qua sông, theo bến Thanh-trì thẳng lên đến cung Tây-long. Bấy giờ quân Dương Trọng-Tế vâng chỉ hoàng-thượng từ huyện Gia-lâm sang sông cũng vừa tới đó.

Tế khi mới đỗ tiến-sĩ đã ra làm quan, vì ăn của đút, lại phải bãi quan đến hơn 10 năm. Sau nhờ về công phát-giác việc Lệ mưu nghịch, mới được phục chức. Lúc ấy thấy quân của Lệ, Tế rất kinh sợ, bèn xin đầu hàng để chuộc lỗi xưa. Lệ sai Tế và Thì-trung đóng quân ngoài thành, khua chiêng thúc trống, thanh-thế rất lớn.

Hoàng-thượng nghe tin Thì-trung lượn lờ ở ngoài, bèn sai người đòi vào hầu và bảo:

— Ngươi là nhà giòng danh-tướng, nay lại dấy quân vào giúp kinh-thành, trẫm đã khen