ra mắt. Đến khi coi hết tờ biểu thì ngài tức giận và nói:
— Muốn Tham-tụng cứ việc Tham tụng, can gì phải đèo Bình-chương, Tham-tri? Muốn Chưởng Thự cứ việc Chưởng-Thự, can gì phải đèo Ngũ-quân Đô-đốc? Các người muốn lấy hư-văn để đánh lừa ta... Đó há là phép thờ vua?
Cơ nghĩ xưa nay mình với hoàng-thượng vẫn có ân-tình sâu xa. Bây giờ vô-cố tự-nhiên thay đổi, thật là xấu-hổ? Bởi vậy, Cơ không dám nói thêm câu nào, chỉ cứ khấu-đầu tạ tội mà thôi.
Ninh-Tốn quì tâu:
— Nay ở ngoài thành đều là chiến-trường, thiên-hạ đương đại-loạn, chính-sự triều-đình vẫn còn rối bời. Lũ thần can phạm oai trời, thật là sợ hãi khôn xiết. Dám xin hoàng-thượng xét soi!
Vua gắt:
— Ngoài thành đều là chiến-trường, vạ ấy hỏi tại nhà ai gây ra? Có phải là lỗi ở trẫm đấy à! Thôi đừng nói lắm. Các ngươi tưởng rằng bè đảng đông người có thể ăn hiếp được